Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 419: Nguy cơ tới gần

-
“Già thiên thủ!”
Một tiếng quát lạnh vang lên, liền thấy tiên quang hội tụ hóa thành một bàn tay to ù ù ép xuống.
“Không tốt!”
Hai tên tà thần thấy không ổn, đều bộc phát ra tà khí kinh thiên, tà thần chi lực bùng nổ, song song hợp lực đánh về phía bàn tay to.
Chỉ nghe một tiếng “Ầm", bàn tay to khẽ run lên, thế mà không tổn hao gì cả, năm ngón tay bóp chặt, hai tên tà thần hoảng sợ kêu to.
“A... Tha mạng...”
Một tên tà thần kêu rên xin tha, đáng tiếc bị bàn tay to bóp nát trong không trung, hóa thành pháo hoa.
Tên tà thần còn lại thấy thế sợ hãi không thôi, giận dữ hét: “Nhân loại, ỷ vào tiên thú chống lưng, bổn tọa cùng ngươi thế bất lưỡng lập.”
Phanh!
Nói xong nó trực tiếp tự bạo phân thân hình chiếu này, bộc phát ra lực lượng vô cùng tà ác, đáng tiếc vẫn bị bàn tay to bóp nát.
Mộc Phàm vừa ra tay, trực tiếp bóp chết hai tên tà thần, mọi người xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Đám người Long Xuyên há to miệng, ngơ ngác không biết nói gì, biết Mộc Phàm rất lợi hại nhưng không nghĩ tới lợi hại đến trình độ này.
Đó chính là hai tên tà thần, nói diệt liền diệt.
Hơn nữa là dùng một tay bóp chết, giống như bóp chết hai con kiến, gọn gàng dứt khoát, khiến người ta khó có thể tin được.
Thật ra bọn họ không biết Mộc Phàm đã thi triển cấm thuật, lấy tu vi hiện giờ cộng với uy lực của cấm thuật quả thực chính là thần cản giết thần.
Chỉ hai hình chiếu tà thần mà thôi, còn không phải tiện tay bóp chết sao, cho nên Mộc Phàm cũng không cảm thấy có gì to tát cả.
“Đáng tiếc, hai hình chiếu này không có giá trị gì, nếu bản thể tới thì tốt rồi, còn có thể trực tiếp nướng, hầm canh, chắc chắc hương vị cực kỳ thơm ngon.”
Mộc Phàm tiếc hận lắc đầu, mọi người mà biết chắc bị hù chết.
“Phàm nhân, ngươi chọc giận ta, ngươi chờ...”
Đột nhiên, từ trong vòn xoáy nước truyền đến một giọng nói đầy phẫn nộ.
Mộc Phàm vốn đang định trở về, vừa nghe xong hai mắt tức khắc sáng lên.
“Thế mà còn dám truyền lời tới đây, đúng lúc thử xem xem có thể cách không đánh thần hay không.”
Nói xong, toàn thân Mộc Phàm tản ra tiên quang, hội tụ trên một ngón tay, thi triển Cửu thiên cấm thuật.
“Tiệt thiên chỉ!”
Mộc Phàm thọc một ngón tay tới vòng xoáy trong không trung.
Tiếng răng rắc giòn vang truyền đến, vòng xoáy trực tiếp tan rã, một ngón tay cường đại xỏ xuyên qua thời không, nháy mắt đánh vào một thế giới khác.
“A...” Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, vòng xoáy hoàn toàn biến mất.
Tên tà thần vừa rồi rất kiêu ngạo nhưng không ngờ Mộc Phàm lại có thể cách thời không trọng thương mình, bị doạ chết khiếp.
Thấy một ngón tay không thể mạt sát đối phương, trong lòng Mộc Phàm có chút thất vọng.
“Đáng tiếc, thực lực còn chưa đủ, nếu không thì tên tà thần kia đã bị giết chết rồi.”
Mộc Phàm tiếc hận lắc đầu.
Vòng xoáy còn lại cũng nhanh chóng tan rã, tên tà thần bên này vốn cũng muốn buông lời hung ác nhưng thấy không ổn trực tiếp cắt đứt liên hệ.
Hiển nhiên đã bị thủ đoạn cường đại của Mộc Phàm hù doạ, tên tà thần kia cách thời không vẫn bị trọng thương, tất nhiên tên này phải sợ hãi rồi.
“Trốn rất nhanh nha.” Mộc Phàm cười cười không để ý.
Không thể giết chết bản thể của hai tên tà thần nên cũng hơi tiếc nuối, nhưng đã dùng hai tên tà thần kiểm chứng được giới hạn của bản thân.
Hắn vẫn có chút không hài lòng, cảm thấy còn chưa đủ cường đại, xem ra cần phải tiếp tục nỗ lực nạp tiền thăng cấp mới được.
Phía dưới, đám người Long Xuyên, Mộc Anh, Mộc Hùng nhìn nhau, lần đầu tiên được kiến thức sức mạnh to lớn của Mộc Phàm.
Có thể cách thời không đả thương bản thể của tà thần, cường đại thái quá.
“Tà thần đã bị tiêu diệt, mọi người có thể quét sạch lực lượng Lạc gia còn sót lại.”
Mộc Phàm hạ xuống, mở miệng nói một câu khiến mọi người bừng tỉnh.
Lúc này Long Xuyên mới tỉnh ngộ lại, ra lệnh: “Mọi người toàn lực quét sạch phản đồ Lạc gia.”
“Tuân lệnh!”
Đội quân triển khai tìm tòi, quét sạch lực lượng của Lạc gia.
Khu thứ tám dần dần khôi phục bình yên, mọi người đều biết trận hỗn loạn này đã kết thúc, địch nhân đã bị tiêu diệt.
Không ít người được thấy tư thế oai hùng vô địch của Mộc Phàm, một tay bóp chết hai tên tà thần, thanh danh truyền xa, vô số người hâm mộ cuồng nhiệt hô vang tên hắn.
Có thiếu nữ tuyên bố phải gả cho hắn, có người còn nói muốn sinh cho hắn một đống em bé.
Mộc Phàm sợ tới mức trực tiếp trốn mất, không dám đi ra ngoài, những người hâm mộ này quá nhiệt tình, quá cuồng nhiệt rồi.
“Long bá, tình huống ở các khu khác thế nào?”
Lúc này, trong phòng hội nghị Khu thứ tám, Mộc Phàm nghiêm túc dò hỏi Long Xuyên.
Long Xuyên nghe xong, nói: “Các khu đều có phản loạn, nhưng cơ bản đã bị quét sạch, lực lượng dị tộc giống như bắt đầu ngủ đông.”
“Có một số đã thoát ra ngoài.”
Nói đến đây, Long Xuyên nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nói tiếp: “Rốt cuộc Lạc gia cấu kết bao nhiêu dị tộc, lần này bọn chúng đột nhiên xuất hiện, chắc chắn không đơn giản như vậy.”
“Đúng rồi, Tiêu lão muốn nói chuyện với ngươi.”
Nhớ tới việc này, Long Xuyên nói ra.
“Được, ta đây liền liên hệ Tiêu lão.”
Mộc Phàm trực tiếp liên hệ Tiêu lão.
“Mộc Phàm, chuyện lần này có chút mờ ám, có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả.”
Mới vừa kết nối, Tiêu lão nghiêm túc nói ra suy đoán của mình.
Sau khi nghe xong, Mộc Phàm trầm tư một hồi, hỏi: “Ý của ngài là kẻ sau màn đã muốn động thủ rồi?”
“Đúng vậy, ngươi cẩn thận.” Tiêu lão nghiêm túc gật gật đầu.
Kẻ sau màn mà hai người đều biết chính là vị tiên tri thần bí đã biến mất kia.
“Tiên tri...” Mộc Phàm lẩm bẩm, trong mắt lóe tia sáng lạnh.
Xem ra Lạc gia cùng một ít người khu khác đều rơi vào bẫy rập, trở thành quân cờ.
Nhưng làm như vậy, có lợi ích gì cho hắn?
Rốt cuộc vị tiên tri kia muốn làm gì, vô số nghi vấn quanh quẩn trong đầu, không giải quyết hết sao có thể yên tâm rời đi?
“Vừa mới thu được tin tức, các trường học lớn bị dị tộc tập kích, tổn thất thảm trọng.”
Đột nhiên, sắc mặt Long Xuyên thay đổi, nói ra tin tức này.
Các trường học lớn đột nhiên bị dị tộc tấn công, đều tổn thất không nhỏ, khiến người ta cảm thấy áp lực, như dấu hiệu mưa gió sắp tới.
“Các trường học lớn bị tập kích?”
Mộc Phàm chau mày, sau khi cắt đứt liên hệ với Tiêu lão thì lập tức liên hệ hiệu trưởng Thanh Bắc, Diêm Thanh Sơn.
“Mộc Phàm sao, có chuyện gì không, ta đang vội vàng thu thập tàn cục.”
Mới vừa kết nối, Mộc Phàm liền thấy cả người Diêm Thanh Sơn đầy máu, đang chỉ huy rất nhiều cao thủ Thanh Bắc ngăn chặn dị tộc, hai bên vừa chém giết một trận.
Nhìn thấy cảnh này, hắn lập tức ý thức được dị tộc đã có chuẩn bị, cố ý tập kích bất ngờ vào thời điểm này.
Rốt cuộc là vì sao, là vị tiên tri kia hay là kẻ nào khác đang thao túng?
“Hiệu trưởng, đừng đuổi theo, trước ổn định phòng ngự tiết điểm.”
Mộc Phàm suy nghĩ rồi nhắc nhở một câu, không thể đuổi theo, tránh trúng kế.
“Yên tâm, bọn chúng không tiến vào được.” Diêm Thanh Sơn cười nói.
Hai người giao lưu một lúc liền ngắt liên hệ.
Mộc Phàm đứng trên không trung Khu thứ tám xem xét bản đồ, trên bản đồ xuất hiện điểm đỏ, đều là dị tộc.
Hơn nữa số lượng còn không ít, có một đám dị tộc cấp Truyền kỳ đang ẩn nấp, bên phương tây có cường giả dị tộc tập kết.
Đây là điềm báo mưa gió sắp tới, chắc chắn dị tộc sẽ tiến hành tập kích bất ngờ lần nữa.
“Hả, có hơi thở thần linh buông xuống.”
Rất nhanh, Mộc Phàm đã nhận ra bên phương tây xuất hiện hơi thở thần linh, số lượng không ít, trong lòng lập tức suy đoán có thần linh buông xuống.
Xem ra dị tộc đã chuẩn bị tổng tiến công, muốn một lần gom sạch nhân loại phương đông.
“Không ổn rồi.”
Lúc này, Long Xuyên có vẻ vội vã, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Mộc Phàm nhìn hắn hỏi: “Chuyện gì mà vội như vậy, có phải dị tộc phát động tổng tiến công hay là đánh lén không?”
“Không có.” Long Xuyên lắc đầu, nói: “Vừa rồi nhóm người cuối cùng rút khỏi Long Thành truyền đến một tin tức.”
“Bên ngoài hư không Long Thành có bí cảnh thượng cổ xuất thế.”
Vừa nghe tin tức này, Mộc Phàm liền sửng sốt, bí cảnh sao, chẳng lẽ là bí cảnh mà đám Tiêu Văn đang ở, chỗ mà mình lấy được tiên đỉnh?
“Vừa rồi rà quét, có rất nhiều cường giả dị tộc trực tiếp chạy tới nơi đó, sinh vật Truyền kỳ, Sử thi, thậm chí là Bán thần, thần linh đều xuất hiện.”
Long Xuyên có chút nóng nảy.
Bởi vì hắn vừa mới nhận được tin tức, Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, còn có không ít người đang ở trong bí cảnh kia, tình huống rất nguy cấp.
“Bí cảnh xuất thế, cường giả các tộc đều chạy tới, thần linh cũng bị hấp dẫn, mấy tiểu tử kia rơi vào tình cảnh nguy hiểm.”
Long Xuyên nói xong nhìn Mộc Phàm, không cần nói thì hắn cũng biết.
Cho nên Mộc Phàm gật gật đầu nói: “Chuyện bí cảnh để ta xử lý, yên tâm đi, các nàng sẽ không gặp chuyện gì.”
“Có ngươi đi ta liền an tâm.” Long Xuyên nhẹ nhàng thở ra.
Mộc Phàm ra tay chắc chắn không có việc gì, có thể bảo đảm đám Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần an toàn trở về.
“Ta chạy tới bí cảnh thượng cổ bên ngoài Long Thành đây, chuyện ở đây giao lại cho các ngươi.”
Mộc Phàm nói xong không đợi đáp lời, trực tiếp xé rách không gian bước vào, chớp mắt liền biến mất khỏi Khu thứ tám.
Rất nhiều dị tộc cường giả dị tộc hành động, giống như cũng đã biết tin tức bí cảnh thượng cổ xuất thế.
“Bí cảnh thượng cổ.”
“Cần phải đoạt lấy.”
Một ít Bán thần, thần linh sôi nổi xuất động, một đám như phát điên.
Bí cảnh thượng cổ có sức hấp dẫn quá lớn, thần linh cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi đó.
Lúc này, bên ngoài hệ Thái Dương có một quái vật khổng lồ đang dùng tốc độ kinh người tới gần hệ Thái Dương, một nguy cơ lớn đang tới gần địa cầu.
Nếu Mộc Phàm ở chỗ này, chắc chắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra quái vật khổng lồ này chính là Tinh không cự thú.
Rốt cuộc con Tinh không cự thú này cũng tới hệ Thái Dương.
Oanh!
Hệ Thái Dương hơi rung động, từ trường phòng ngự bị xé rách, Tinh không cự thú cắm đầu vọt vào hệ Thái Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận