Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 233: Đại chiến

Oanh!
Đại chiến nổ ra, ánh sáng nở rộ, có khí đen cuồn cuộn cuốn tới.
“Nhân loại, giết!”
“Giết sạch bọn họ.”
Từng tiếng rít gào truyền đến, cường giả Hắc uyên tộc dũng mãnh tiến đến, đánh tới đầu tiên chính là ba gã cấp Siêu phàm, thân thể mỗi tên được bao bọc trong sương đen.
Bọn họ có diện mạo dữ tợn, khoác áo giáp gai, đôi tay mọc đầy gai nhọn, tựa như lưỡi đao đâm về phía Mộc Phàm.
“Lăn!”
Chỉ nghe một tiếng gầm to, thanh âm chấn động toàn bộ không gian.
Mộc Phàm giơ tay vỗ tới, hai tên Hắc uyên tộc phía trước nổ phanh phanh thành mảnh nhỏ văng tung tóe, mất mạng tại chỗ.
Một tên Hắc uyên tộc còn lại sợ hãi muốn lui.
Đáng tiếc nghênh đón hắn chính là bàn tay của Mộc Phàm, vỗ thật mạnh vào trán hắn.
Răng rắc!
Đầu vỡ vụn, bị đánh nổ tung, lực lượng cường đại đánh nát nhừ luôn cả thân thể, hóa thành thịt nát văng ra bốn phía.
Vừa đối mặt, ba tên cấp Siêu phàm của Hắc uyên tộc đã mất mạng, cường thế, hung tàn!
“Nhân loại, ngươi tìm chết!”
Thấy ba tên tộc nhân ngã xuống, một cường giả cấp Nhập thánh trong Hắc uyên trong tộc giận tím mặt, thân ảnh chợt lóe, mang theo uy áp cường đại đánh tới.
Hắc uyên tộc cấp Nhập thánh, siêu phàm nhập thánh, chính là cường giả Thánh cảnh, nhân loại cùng cấp bậc thông thường cũng khó có thể địch nổi.
“Cẩn thận, đó là cường giả Thánh cảnh của Hắc uyên tộc...”
Phía dưới truyền đến một tiếng nhắc nhở, là hiệu trưởng Diêm Thanh Sơn.
Hắn dùng Thánh dược chữa thương, toàn bộ thân thể đang tản ra tia sáng nóng rực, từng luồng sáng mãnh liệt phát ra từ cơ thể.
Như một viên đạn hạt nhân sắp bùng nổ, khí thế liên tục tăng lên, sắp khôi phục đến đỉnh.
“Chỉ một tên Thánh cảnh, trở tay là có thể tiêu diệt.”
Mộc Phàm khinh thường cười, nâng cánh tay trái, một luồng hàn khí tản ra.
“Đi, làm thịt hắn, tốt nhất ăn luôn, có thể giúp ngươi thành công tiến hóa, bước vào Thánh cảnh.”
Vừa dứt lời, mọi người kinh hãi khi thấy từ cánh tay trái của Mộc Phàm có một con rồng bay ra.
“Ngao!”
Một tiếng rồng ngâm, không trung chấn động, hàn khí vô tận càn quét.
Băng long nho nhỏ lập tức to ra, hóa thành một con Băng long dài mấy chục trượng, chắn ngang trên không trung, dẫm lên hàn khí đánh về phía tên cường giả Nhập thánh của Hắc uyên tộc.
“Băng long?”
Mọi người khiếp sợ, nhìn Băng long to đang lơ lửng trên bầu trời, uy phong lẫm liệt, há mồm chính là phun một ngụm hàn băng long tức.
Ầm ầm ầm, bầu trời như bị đông lại, vô số băng tinh rơi xuống, mười mấy cường giả Hắc uyên tộc chưa kịp trốn tránh bị đông thành tượng băng.
Mà tên cường giả Nhập thánh kia đứng chịu mũi chịu sào, bị hàn băng long tức bao phủ, cả người kết một tầng băng.
Phanh!
Ngay sau đó, băng tinh tan vỡ, cường giả Hắc uyên tộc từ bên trong vọt ra, vẻ mặt âm trầm, tức giận nhìn Băng long.
“Khốn nạn, Băng sương long tộc dám làm bạn với nhân loại sao?” Tên Hắc uyên tộc này giận dữ hét to.
Nhưng đáp lại hắn chính là Băng long lại phun một ngụm long tức, lại bị biến thành tượng băng.
Lúc này, Băng long tăng tốc, long trảo bọc băng sương hung hăng vỗ vào đầu cường giả Hắc uyên tộc đã bị đóng băng kia.
Răng rắc, cường giả Hắc uyên tộc phá băng chui ra, đầu bị long trảo chụp trúng, chật vật rơi xuống dung nham bên dưới.
“A... Ta giết ngươi.”
Dung nham nổ tung, từ bên trong có một bóng dáng giận dữ lao ra, chật vật không chịu nổi, đúng là cường giả cấp Nhập thánh của Hắc uyên tộc, lửa giận ngập trời.
“Hừ, giết ta sao, ngươi còn non một chút.”
Băng long khinh thường, lao nhanh xuống.
Oanh!
Băng long cùng cường giả Nhập thánh của Hắc uyên tộc, hai bên đánh nhau túi bụi, hàn khí đầy trời, đóng băng xung quanh, cả dung nham đều bị đông thành sông băng.
Một màn này khiến không ít người xem ngây ra.
Trời đất, đây là Long tộc a, Băng sương long tộc, tuy rằng không phải Long tộc cấp cao nhưng cũng là một loại sinh mệnh cao đẳng.
Không nghĩ tới Mộc Phàm thu phục cả Long tộc, sủng vật a, còn là một Băng long có thể so với cấp Nhập thánh.
“Khó lường a.” Phục Hải kinh ngạc cảm thán.
Mọi người cũng phấn chấn, thấy biểu hiện kinh người của Mộc Phàm, mọi người ngẩng cao đầu, trận chiến này chưa chắc không thể thắng.
“Nhân loại, ngươi rất không tồi.”
Lúc này, đầu lĩnh Hắc uyên tộc phát ra một tiếng tán thưởng.
Mộc Phàm giương mắt đánh giá hắn, cả người đen như mực, chỉ lộ ra một đôi con ngươi màu đỏ tươi, bị sương đen dày đặc bao vây, áo giáp trên thân phủ kín gai nhọn.
Hắn khinh thường nói: “Ngươi quá kém, ta cũng không có hứng thú giao thủ với ngươi.”
Vừa nói ra lời này, một đám người nghe thiếu chút nữa ngã ngửa.
Không ít người kinh hãi nhìn Mộc Phàm, trong lòng cười khổ, có chút phát điên, huynh đệ a, người ta là cường giả Siêu thể a, ngươi nói như vậy thật sự ổn sao?
Oanh!
Quả nhiên, tên đầu lĩnh kia bạo nộ, trong cơ thể bộc phát ra một khí thế kinh thiên khiến không gian rung động.
Khí thế toàn bộ khai hỏa, tựa như một viên đạn hạt nhân đang phóng xuất năng lượng khủng bố, mạnh đến thái quá.
Cường giả cấp Siêu thể, Đạn hạt nhân hình người thật sự.
“Chết!”
Cường giả cấp Siêu thể của Hắc uyên tộc giơ tay ép xuống, lạnh nhạt, tàn khốc, một chưởng tuyệt sát không chừa đường sống.
Phanh!
Đột nhiên, một bóng người chắn ở trước mặt Mộc Phàm, một tay chặn đứng công kích của đối phương.
Người tới đúng là Diêm Thanh Sơn.
“Đối thủ của ngươi là ta, lăn một bên đi.”
Diêm Thanh Sơn bạo nộ hét to, một kích chấn văng đầu lĩnh Hắc uyên tộc, vô cùng cường thế.
“Ngươi còn chưa chết sao?” Đầu lĩnh Hắc uyên tộc kinh ngạc nhìn Diêm Thanh Sơn.
Gia hỏa này trước đó đã bị thương nặng, sao còn chưa chết?
Tuy rằng rất bất ngờ nhưng cũng không thèm để ý, có thể trọng thương hắn một lần thì có thể có lần thứ hai, lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Nếu không có Hỏa ma kia, ngươi có thể làm khó dễ được ta?” Diêm Thanh Sơn khinh thường hừ lạnh.
Ý là ngươi chỉ dựa vào một Hỏa ma cấp Bán thần mới có thể quát tháo.
Hắn nhìn đầu lĩnh Hắc uyên tộc trước mắt, khinh thường nói: “Nếu không có nó, ta giết ngươi như giết gà.”
“Làm càn!”
Đầu lĩnh Hắc uyên tộc giận dữ, tung ra một quyền, năng lượng cường đại bùng nổ, tựa như một mặt trời màu đen nở rộ trong không trung.
“Ba quyền liền giết ngươi!”
Diêm Thanh Sơn quát lớn, hai tay chấn động, cả người như đạn hạt nhân bùng nổ, ánh sáng vô tận nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không gian.
Không ít người nhịn không được che mắt, này hai nguồn sáng quá mãnh liệt, một màu đen, một chói chang như mặt trời không thể nhìn thẳng.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn truyền đến, không gian bị xé rách.
Mộc Phàm tận mắt nhìn thấy Diêm Thanh Sơn cùng đầu lĩnh Hắc uyên tộc va chạm nhau, trung tâm bộc phát ra một cổ năng lượng kinh người, nháy mắt nổ mạnh.
Sóng xung kích cường đại quét ngang phạm vi mười dặm.
Ầm ầm ầm...
Trên không xuất hiện một đám mây năng lượng, tựa như mây nấm bùng lên cao, giống như cảnh tượng đạn hạt nhân bùng nổ.
“Siêu thể, Đạn hạt nhân hình người.” Mộc Phàm lẩm bẩm, trong lòng có một ý niệm nóng bỏng.
Mình còn chưa tới một bước này, mới chỉ là Siêu phàm, còn chưa Nhập thánh, chờ sau khi Nhập thánh là có thể bắt đầu trèo lên cảnh giới Siêu thể cường đại này.
Tới bước này mới có thể xem như cường giả thật sự, bước vào hàng ngũ cường giả.
“Giết!”
Lúc này, rất nhiều cường giả Hắc uyên tộc đánh tới, mục tiêu đúng là Mộc Phàm, còn có mấy chục cường giả học viện Thanh Bắc phía sau.
“Chúng ta lên!”
Lúc này, hai gã cấp Nhập thánh đã khôi phục, đồng thời bay lên không, tản ra hơi thở cường đại.
Hai người cấp Nhập thánh, chỉ khôi phục tám phần thực lực nhưng cũng đủ đối phó một tên cấp Nhập thánh còn lại của Hắc uyên tộc.
“Chiến!”
Từng bóng dáng phóng lên trời, giết về phía đám Hắc uyên tộc.
Oanh!
Hai bên giao chiến, một khi giao thủ chính là các loại sát chiêu không ngừng nghỉ, muốn áp đảo đối phương.
“Ngũ hành đại trận, lên!”
Thời khắc mấu chốt, Mộc Phàm tế ra Ngũ Hành trận bàn, trực tiếp bày Ngũ hành đại trận bao phủ toàn bộ cường giả Hắc uyên tộc vào bên trong.
Chỉ có tên đầu lĩnh Hắc uyên tộc cùng Hỏa ma khổng lồ kia không bị bao phủ trong trận.
“Những tên này giao cho các ngươi.”
Mộc Phàm nói xong trực tiếp đạp không mà đi, một bước lên trời, hướng về phía Hỏa ma.
“Rống!”
Thấy Mộc Phàm giết tới, Hỏa ma có chút kinh hoảng hét to một tiếng, có vẻ sợ hãi.
Không sai, chính là sợ hãi.
Bởi vì nó ký ức sâu sắc về Mộc Phàm, bị một mũi tên bắn thủng đôi mắt, hiện tại còn không có khép lại đâu, máu vẫn từ lỗ thủng chảy ra.
“Tha ngươi một mạng ngươi cố tình chạy tới nữa, xem ra ngươi không muốn sống nữa.”
Mộc Phàm hừ lạnh, đạp bộ mà đến, trong tay có thêm một cây cung, hơi thở cường đại khiến Hỏa ma hoảng hốt liên tục lui về phía sau, bị dọa sợ.
Chính là cây cung này mang đến cho nó thương tích nặng như thế, lưu lại bóng ma.
“Hỏa ma, giết hắn.”
Thấy Hỏa ma thế mà bị Mộc Phàm hù dọa, đầu lĩnh Hắc uyên tộc giận dữ, trực tiếp ra lệnh.
Thanh âm vừa ra, liền thấy thân thể Hỏa ma run lên, cái vòng to trên cổ bỗng nhiên lóe sáng, Hỏa ma phát ra tiếng kêu thống khổ.
“Ngao!”
Hỏa ma thống khổ, hai mắt đỏ hồng, lập tức trở nên cuồng bạo, hung lệ, trực tiếp nhắm ngay Mộc Phàm, tát một tát.
Mộc Phàm giật nảy mình, tuy kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, thân thể toát ra một đám hạt màu xám, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận