Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 320: Thu Thí thần đạn

Đông!
Một tiếng vang lớn, hư không đều chấn động, một luồng sáng cường đại bùng nổ cùng với khí lãng thổi quét tám phương.
Chín vành đai thiên thạch ngoài Long Thành đột nhiên tán loạn, một tầng nối tiếp một tầng tan rã biến mất, vô số thiên thạch hóa thành bột phấn.
Khi ánh sáng tan đi, lộ ra bộ dáng Long Thành, có tầng tầng quầng sáng bảo hộ, không tổn hại chút nào.
Long Thành, sừng sững trong hư không u ám, cô độc vững chãi.
“Chặn!”
Tâm thần đám người Diệp Hồng Trần rung động, nhìn từng tầng tầng quầng sáng trận pháp chặn lại công kích của bảy sinh vật Truyền kỳ, trong lòng trào ra một tia hy vọng.
Mộc Phàm làm được, hoàn thành chữa trị trận pháp, hơn nữa bảo vật Truyền kỳ Ngũ Hành trận bàn có phòng ngự cường đại, ngăn chặn công kích.
“Đáng chết!”
Nhìn công kích của mình bị ngăn trở, bảy sinh vật cấp Truyền kỳ giận tím mặt.
Chúng nó âm trầm, nhìn Long Thành đã được chữa trị, vốn dĩ bị phá hư đã nguyên vẹn như cũ, trận văn được chữa trị và kích hoạt lại.
Lại còn có thêm một trận tâm cường đại, Ngũ Hành trận bàn, lơ lửng ở giữa không trung, kết nối với trận văn trong toàn bộ Long Thành, trở thành trung tâm.
Đây là chỗ cường đại của Mộc Phàm, chữa trị trận pháp kết hợp tăng cường phòng ngự.
Nhưng Mộc Phàm không vui mừng bao nhiêu bởi vì vừa có hai người hy sinh, đồng quy vu tận với hơn mười sinh vật cấp Siêu thể cùng một sinh vật cấp Truyền kỳ.
Điều này làm cho Mộc Phàm rất phẫn nộ.
Giờ phút này, Mộc Phàm mang vẻ mặt âm u đi tới.
“Mộc Phàm...”
Nhìn thấy đi tới, Diệp Hồng Trần mở miệng muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp nói đã bị một cổ lực lượng cường đại đánh bay, nện vào tường.
Mộc Phàm lạnh lùng, đứng trước mặt nàng, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Hắn thật sự rất tức giận.
“Ta nói rồi, ta là đội trưởng, ngươi liên tục không nghe theo mệnh lệnh.”
Giọng đệu lạnh băng làm Diệp Hồng Trần nhịn không được mà run sợ, lần này Mộc Phàm thật sự tức giận, hận không thể chụp chết nàng.
Tám người Diệp Hồng Trần không nghe theo mệnh lệnh.
Hơn nữa, vừa rồi nàng cũng không ngăn cản hai đồng bạn kia, để cho bọn họ hy sinh một cách lãng phí.
Không sai, trong mắt Mộc Phàm uổng công hy sinh, ngươi kéo mấy chục cường giả Siêu thể, một sinh vật Truyền kỳ cùng chết không có bao nhiêu ý nghĩa.
Nhìn không lỗ, thật ra lỗ nặng.
Mộc Phàm rất rõ, tám người này đều là rồng phượng trong nhân loại, thiên phú, thực lực hiếm có, tương lai trưởng thành nhất định là một cường giả nhân loại.
Nhưng lại chết ở chỗ này, có thể nói là tổn thất rất lớn.
“Ngươi nhìn xem, từng đôi mắt không nhắm kia, ngươi không làm bọn họ thất vọng sao?”
Mộc Phàm chỉ vào hai mươi vạn cái đầu chết không nhắm mắt kia, chết không khuất phục, không phải để các ngươi tới nơi này hy sinh như vậy.
Vốn dĩ không cần hy sinh, cố tình không nghe mệnh lệnh, một hai phải chịu chết, đây không phải là vả mặt Mộc Phàm sao?
“Dị tộc thì phải giết, nhưng phải còn mạng mới có hy vọng.”
“Các ngươi đều chết rồi, xong hết mọi chuyện, có hy vọng sao?”
Mộc Phàm tức giận mắng to, nói Diệp Hồng Trần không rên một tiếng, cúi đầu, nghe Mộc Phàm răn dạy, bị đánh một quyền nhưng không một câu oán hận.
Nàng biết Mộc Phàm rất phẫn nộ, trước đó đã ngăn bọn họ một lần, hiện tại thế mà vẫn làm ra hành động thảm thiết như vậy.
Bởi vì Mộc Phàm nhận định không cần phải hy sinh như vậy.
“Giao ra đây.”
Mộc Phàm nói xong vươn tay, lạnh lùng nhìn Diệp Hồng Trần.
Nàng ngơ ngác nhìn Mộc Phàm, hỏi: “Giao ra cái gì?”
“Ngươi giả ngu sao?” Mộc Phàm nổi giận, giận dữ hét: “Giao Thí thần đạn ra đây, ngay lập tức.”
Diệp Hồng Trần nghe xong biến sắc, trong lòng chần chờ, nhưng nhìn ánh mắt lạnh băng của Mộc Phàm, cuối cùng vẫn lấy ra một vật từ nhẫn trữ vật.
Bom phản vật chất đời thứ năm, Thí thần đạn.
Uy lực viên Thí thần đạn này lớn hơn so với hai viên mà Đổng Phương, Khâu Vân kích nổ.
Trên người Diệp Hồng Trần cũng có một viên, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Mộc Phàm nổi giận đùng đùng thu viên Thí thần đạn này, xoay người đi tới trước mặt mấy người Thần Thập Nhất làm cho thần kinh bọn họ căng chặt, cảm thấy áp lực đáng sợ.
“Của các ngươi đâu, lấy ra đây!”
Hắn nói xong nhìn chằm chằm đám người Thần Thập Nhất, không nói nhiều.
Mấy người liếc nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không thể không giao ra Thí thần đạn.
Quả nhiên mỗi gia hỏa đều cất một viên Thí thần đạn.
Đây là sứ mệnh thật sự của bọn họ, nhiệm vụ chính là phải dùng Thí thần đạn mở đường cho Mộc Phàm, nhưng trước đó không cần, hai người vừa rồi đã kích nổ, cùng địch nhân đồng quy vu tận.
Thu sáu viên Thí thần đạn xong, lòng Mộc Phàm vẫn nhỏ máu, đáng ra hai người kia không cần phải chết.
“Diệp Hồng Trần, ngươi nhiều lần không tuân mệnh lệnh, kết thúc nhiệm vụ lần này, ngươi trở về báo cáo bên trên, tự tiếp nhận xử phạt.”
Mộc Phàm nén giận nói một câu, quay đầu rời đi.
Diệp Hồng Trần bò dậy, nhìn bóng dáng hiu quạnh của Mộc Phàm, trong lòng có chút áy náy, áy này đối với hai đồng bạn vừa mới hy sinh.
Có lẽ đúng như Mộc Phàm nói, căn bản không cần bọn họ hy sinh.
Ầm ầm ầm...
Lúc này, bên ngoài Long Thành truyền tới tiếng nổ mạnh, quầng sáng trận pháp đong đưa, càng ngày càng kịch liệt.
Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn, thấy bảy tên dị tộc cấp Truyền kỳ đang điên cuồng công kích quầng sáng trận pháp Long Thành.
“Mộc Phàm, trận pháp không chịu được lâu.”
Diệp Hồng Trần khôi phục lại, nghiêm túc nhìn Mộc Phàm, nhắc nhở một câu.
Nàng nói: “Thí thần đạn, là cơ hội duy nhất chống đỡ đến viện quân đến, ngươi cầm đi rồi chúng ta không có biện pháp hoàn thành sứ mệnh cùng nhiệm vụ của mình.”
“Câm miệng!”
Mộc Phàm hét to một tiếng, căm tức nhìn nàng, mắng to: “Đầu óc ngươi chỉ biết hy sinh thôi sao, không nghĩ tới giữ lại thân xác hữu dụng để giết càng nhiều địch nhân hơn sao?”
“Thực lực không đủ, tu luyện ba năm mười năm, không nói thành thần, bước vào Truyền kỳ không phải có thể có năng lực lớn hơn để bảo hộ nhân loại, bảo vệ hoà bình sao?”
Lời này không phải không có lý.
Nhưng Diệp Hồng Trần cười khổ nói: “Ngươi cho rằng nhân loại không có cường giả cấp Truyền kỳ sao, phàm là nhân loại bước vào lĩnh vực Truyền kỳ đều bị bức bách rời khỏi địa cầu, bước vào vũ trụ mênh mông.”
“Nhân loại chúng ta không có lựa chọn, nếu không có Thí thần đạn, nếu không có vô số tiền bối hy sinh, căn bản là không có nhân loại chúng ta hôm nay.”
Diệp Hồng Trần tràn đầy bi thương nói: “Ngươi cho rằng chúng ta muốn hy sinh, có thể hy sinh mấy người chúng ta mà đổi lấy hoà bình cho cả nhân loại, rất đáng giá.”
“Chúng ta không oán không hối hận.”
“Không sai, chúng ta không hối hận.”
“Từ lúc bắt đầu tham gia nhiệm vụ lần này, đã không hối hận.”
Những người khác cũng sôi nổi tỏ ý kiến, bọn họ tới chính là vì ngày hôm nay, chính là để hy sinh, đã sớm chuẩn bị tốt.
Bằng không bọn họ tới làm gì.
“Ngu xuẩn!”
Mộc Phàm có chút bực bội, ngoại trừ hy sinh, không biện pháp khác sao?
“Tất cả đều câm miệng cho ta, nhìn cho kỹ, chờ viện quân chín khu đến, các ngươi lại giết địch, báo thù rửa hận.”
Mộc Phàm xụ mặt nói xong, không hề để ý tới mấy gia hoả một lòng muốn hy sinh này, sắp tức chết rồi.
Đã nói đội trưởng là hắn, lại không nghe mệnh lệnh, sớm biết như thế này thì đã không mang theo bọn họ, một mình ngược lại tốt hơn.
“Mấy tên cấp Truyền kỳ mà muốn phá trận pháp của ta?”
Mộc Phàm ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng, trong mắt bùng lên sát khí, lửa giận trong lòng thiêu đốt hừng hực.
“Hạt không gian, mở...”
Ngay sau đó, trong cơ thể Mộc Phàm bộc phát ra một đám hạt màu đen, hóa thành một dòng nước lũ hung hăng nện vào trung tâm truyền tống của Long Thành.
Đó là không gian trùng động của Long Thành, kết nối với thế giới nhân loại.
Hiện tại đã bị phong tỏa, biện pháp duy nhất chính là đã thông một cái không gian trùng động mới.
Oanh!
Không gian nứt ra, xuất hiện từng cái khe đen nhánh, tản ra hơi thở khủng bố, hỗn loạn, cuồng bạo.
“Phá cho ta!”
Hai mắt Mộc Phàm đỏ đậm, hét to, Hạt không gian trong cơ thể bùng nổ hết mức, rốt cuộc đánh xuyên qua hàng rào không gian bị phong toả, nháy mắt mở ra một thông đạo không gian hoàn toàn mới.
Một trùng động đen nhánh chậm rãi xuất lên.
“Không tốt!”
“Phong tỏa không gian bị phá!”
“Nhân loại muốn đả thông không gian trùng động mới.”
Giờ phút này, trong hư không u ám, có dị tộc cường đại đột nhiên cảm giác được gì đó, lập tức bị kinh động.
“Mau ngăn cản hắn!”
Một tiếng quát lạnh truyền đến, trong sương đen có một móng vuốt thật lớn thò ra, bao bọc bởi ngọn lửa màu lam hung hăng chộp tới Long Thành, nháy mắt đánh vào quầng sáng phòng ngự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận