Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 213: Nuốt lôi kiếp

Ầm ầm ầm...
Thiên lôi đánh xuống từng trận, Thánh sơn bị lôi đình bao phủ, đánh nổ nửa đỉnh núi, tước đi từng chút một.
Toàn bộ Thánh sơn đều hóa thành một rừng lôi điện, bên trong truyền đến tiếng rồng ngâm thê lương.
Một mảnh băng sương hội tụ, chống lại sấm sét đầy trời.
Đáng tiếc chung quy vẫn kém một chút, dưới Thánh sơn bị lôi kiếp bao phủ có một con Băng long đang nằm thoi thóp.
Vảy trắng như băng tinh tan vỡ, máu thịt lẫn lộn, bị trọng thương, đã không còn một chút năng lực phản kháng, chỉ có thể để lôi đình không ngừng oanh kích vào thân thể.
“Vì sao nhân loại này còn chưa chết?”
Giờ phút này, đau đớn đan xen phẫn nộ, Băng long nhìn lên không trung, trong lôi kiếp đang có một bóng người vung song quyền, đánh nát một mảnh lại một mảnh lôi kiếp.
Đó là Mộc Phàm, bóng dáng cao ngạo vô cùng cường thế, mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng khủng bố, lôi kiếp bị một quyền đánh nổ.
Càng đáng sợ hơn chính là hắn đang cắn nuốt lôi kiếp, tựa như một cái động không đáy, hút lôi kiếp vào trong cơ thể tiến hành luyện hóa.
Cảnh tượng khủng bố như thế khiến Băng long đơ ra, thậm chí quên mất chuyện mình sắp bị lôi kiếp đánh chết.
Nó ngây ngốc nhìn Mộc Phàm cắn nuốt lôi đình, trong lòng hoảng hốt, còn có một chút kính sợ.
Nhân loại thế này sao nó có thể địch nổi?
Thiên kiếp cường đại đáng sợ như thế đều không làm gì được hắn, thậm chí còn bị hắn hấp thu luyện hóa, quả thực chưa từng nghe thấy.
Oanh!
Biển sấm sét nổ tung, lộ ra bóng dáng bên trong, Mộc Phàm giang rộng hai tay, như trăm sông đổ về biển, hút tất cả sấm sét chung quanh.
Lôi đình rậm rạp rầm vọt tới, bị hắn nuốt vào trong cơ thể tiến hành luyện hóa, hấp thu, lớn mạnh lực lượng của Thiên lôi bí pháp trong cơ thể.
Trong cơ thể Mộc Phàm, từng đạo lôi đình bị xé nát, cắn nuốt, hóa thành một loại tia sét đen nhánh tràn ngập toàn thân, cuối cùng trào ra từ lỗ chân lông.
Lôi đình màu đen bao vây lấy Mộc Phàm, trông hắn tựa như một Lôi thần tà ác từ trong địa ngục bò lên, tản ra hơi thở hủy diệt thế gian.
Băng long trừng to mắt, hoảng sợ tuyệt vọng.
Thiên kiếp không đánh chết được Mộc Phàm, nó liền không có biện pháp sống sót, bởi vì người độ kiếp thật sự là Mộc Phàm, mà nó chỉ là kẻ đáng thương bị cuốn vào.
Băng long tội nghiệp há mồm phát ra từng tiếng rồng ngâm tràn đầy bi phẫn.
“Ngâm...” Tiếng rồng ngâm dẫn tới nhiều lôi đình hơn, muốn đánh chết Băng long đáng thương này.
Lúc này, Mộc Phàm đang cắn nuốt lôi kiếp nhận ra Băng long chưa chết, kinh ngạc nhìn xuống.
“Còn chưa có chết a?” Mộc Phàm kinh ngạc nói thầm một câu.
Đúng lúc Băng long nghe được, tức khắc tức giận phun một ngụm máu, hàn khí xung quanh xơ xác.
Nó bị từng tia sét màu xanh tím, thậm chí màu đen bao vây, thân thể không ngừng thừa nhận lôi đình đáng sợ oanh kích, hơi thở càng ngày càng yếu.
Mộc Phàm suy tư gì đó, nhìn nhìn Băng long, đây là một con Băng long nửa bước Nhập thánh, thật ra có thể đưa tới thiên kiếp đột phá.
Nhưng nó không dám, bởi vì không có nắm chắc, nhưng không nghĩ tới đang tránh dưới Thánh sơn lại bị cuốn vào thiên kiếp của Mộc Phàm.
Gia hỏa đáng thương, vốn dĩ bản thân nó độ kiếp còn không khủng bố như vậy, nào ngờ bị cuốn vào thiên kiếp biến dị đáng sợ của Mộc Phàm.
Thậm chí có dấu vết của thiên phạt.
Trên bầu trời, lỗ đen ở trung tâm biển sấm sét bị Mộc Phàm xé nát, cắn nuốt, luyện hóa từng chút một biến thành lực lượng của hắn.
Lúc này, toàn thân Mộc Phàm được lôi đình màu đen bao phủ, tràn ngập lực lượng diệt thế cuồng bạo, khiến Băng long có ý nghĩ muốn chết cho xong.
“Ngươi muốn chết hay là muốn sống?”
Đang cắn nuốt lôi đình màu đen, Mộc Phàm đột nhiên truyền âm một câu.
Băng long vốn đang đợi chết nghe được mà sửng sốt, cố hết sức ngẩng đầu nhìn Mộc Phàm phía trên, vừa rồi là hắn truyền âm.
“Ai lại muốn chết?” Băng long bi phẫn gầm nhẹ một tiếng.
Nó điên cuồng nói: “Nhân loại, ta dù chết cũng khiến ngươi tan thành tro bụi dưới thiên kiếp.”
Nhìn thấy Băng long sắp điên cuồng, Mộc Phàm lắc đầu, thầm nói ngươi suy nghĩ nhiều.
Không nói tới ngươi sắp chết, dù không chết thì ngươi cũng có thể làm gì ta, hắn đã dần miễn dịch với sự tổn thương của thiên kiếp.
Trái lại hấp thu luyện hóa lôi kiếp chi lực, lớn mạnh chính mình, Thiên lôi chi lực đang tích tụ, hội tụ trong cơ thể thành một quả cầu.
Đây là dấu hiệu muốn ngưng kết Lôi châu a, thậm chí xung quanh Lôi châu còn có lôi điện đan xen, hội tụ, muốn ngưng kết thành một Lôi trì.
Tiến bộ như thế khiến Mộc Phàm căn bản không e ngại thiên kiếp nữa, ngược lại thiên kiếp có tác dụng rất lớn trong việc giúp hắn tăng trưởng.
“Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, tự sinh tự diệt, hóa thành tro bụi dưới thiên kiếp.”
Mộc Phàm nhàn nhạt truyền âm một câu.
Hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Thứ hai, thần phục ta, trở thành tọa kỵ của ta, ta có thể cứu ngươi một mạng, tự mình lựa chọn đi.”
“Ngươi không có nhiều thời gian lắm.”
Mộc Phàm nói xong không hề để ý tới Băng long phía dưới, nó đã sắp chết rồi, nếu không có hắn cứu giúp chắc chắn sẽ chết, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Băng long nghe xong đầu tiên là phẫn nộ, há mồm rít gào một tiếng.
Nhân loại đáng hận, thế mà muốn Băng long cao quý như nó trở thành tọa kỵ, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
Rồng, là sinh vật cao ngạo, tuyệt đối không khuất phục.
Nghĩ vậy, nó rít gào nói: “Mơ tưởng, nhân loại chết tâm đi, muốn ta làm tọa kỵ, tuyệt đối không có khả năng.
Băng long điên cuồng gào thét, dùng sức lực cuối cùng mở miệng, hơi thở thoi thóp thừa nhận lôi đình oanh kích, thống khổ vạn phần.
Đùng đùng!
Một tia sét đen nhánh rơi xuống giữa đầu Băng long, sừng rồng như băng tinh bị đánh nát một đoạn, máu chảy ròng ròng.
“Ngao...” Băng long gào một tiếng, tràn ngập hoảng sợ.
Nó cảm nhận được hơi thở của tử vong, vào lúc này, trên bầu trời có mấy chục tia sét đen rơi xuống, mục tiêu đúng là Băng long đang thoi thóp.
Nếu là lúc toàn thịnh còn có thể ngăn cản một hồi, nhưng hiện tại chắc chắn sẽ hóa thành tro tàn.
Nó sợ!
“Nhân loại, ngươi nói chuyện giữ lời chứ?” Băng long dùng một chút sức lực còn sót lại nói một câu.
Đang luyện hóa lôi kiếp, Mộc Phàm nghe xong cúi đầu nhìn lại, thấy ánh mắt hoảng sợ của Băng long kia, ánh mắt mang theo sự tuyệt vọng nhưng lại có một chút chờ đợi.
“Đương nhiên, thần phục ta thì có thể sống sót.” Mộc Phàm nhàn nhạt đáp lại.
Trong lòng Băng long giãy giụa, nhưng nhìn lôi đình màu đen rơi xuống, đã không còn nghĩ nhiều được nữa, không thần phục nhân loại này thì nó chắc chắn phải chết.
“Ta thần phục.”
Rốt cuộc Băng long cũng khuất phục, trước mặt tử vong, Băng long cao ngạo chung quy không thể kiên trì sự kiêu ngạo, buông xuống tôn nghiêm, lựa chọn thần phục.
“Tốt, coi như ngươi thức thời.”
Mộc Phàm mừng thầm, nhưng lại không tỏ vẻ gì mà gật gật đầu, hắn vung tay lên liền thấy mấy chục tia sét đen vốn dĩ bổ về phía Băng long đồng thời dừng lại, tiếp theo bị một lực lượng lôi kéo bay đến trước mặt Mộc Phàm.
Lôi đình màu đen bị Mộc Phàm há mồm nuốt hết.
“Ực ực!”
Băng long nuốt nuốt nước bọt, cảm giác quá điên cuồng.
Nhân loại này quả thực khủng bố muốn chết, lôi đình màu đen dáng sợ như thế há mồm liền nuốt sạch, hoàn toàn không có một chút khó chịu nào.
Ngược lại là vẻ mặt hưởng thụ, làm lòng Băng long run rẩy, đây còn là nhân loại sao?
Chẳng lẽ những nhân loại trước kia mình thấy đều là giả, tên trước mắt này mới là nhân loại, hay hắn là một quái thú khoác da người?
“Không tệ lắm.”
Mộc Phàm ăn luôn mấy trăm tia sét màu đen, trong mắt bắt đầu dâng lên từng tia lôi điện màu đen.
Hắn giương mắt nhìn thiên kiếp càng lúc càng yếu, biết là đến thời điểm kết thúc.
“Nuốt!”
Mộc Phàm há miệng, phát ra một lực hút kinh khủng.
Oanh!
Lôi điện đầy trời đột nhiên dừng lại, tiếp theo bị một lực hút cường đại cuốn tới, bị hắn nuốt vào trong cơ thể.
Trong thời gian ba hơi thở, lôi kiếp đầy trời đã biến mất, chỉ để lại vài mảnh lôi vân phát ra tiếng ầm ầm, lấp lóe ánh sáng trên bầu trời, cuối cùng tiêu tán.
Thiên kiếp, biến mất.
Một màn này không chỉ khiến Băng long ngây ra, còn khiến tất cả sinh vật cường đại chú ý tới nơi này cứng đơ, bị Mộc Phàm trấn trụ.
Nội tâm chúng nó chỉ có một ý niệm, lôi kiếp bị ăn luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận