Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 995

Thanh đao này không biết dùng loại kim loại nào đúc thành, không có cạnh hay lưỡi, loang lổ vết gỉ, lại được khắc những văn tự kỳ bí và kỳ lạ.
Có dấu [


] ở trên trên chuôi đao.
Ong ong ong...
Thanh đao thần bí khẽ reo, ở giữa mơ hồ vậy mà có thanh âm tụng niệm kinh văn vang vọng, quanh quẩn ở trong cung điện thật lâu không ngừng.
Nhãn tình của đám người sáng lên, coi như là đồ đần cũng đều nhìn ra được, bề ngoài của thanh đao này mặc dù không tốt, nhưng tuyệt đối là một kiện bảo bối, còn là một kiện Cổ Bảo.
Thiếu niên chân trần có một chút kích động, nhãn lực của y mặc dù không thể so với cao thủ trong sân, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người cũng biết được chính mình nhặt được bảo.
Thiếu niên chân trần không nghĩ ngợi quá nhiều, liền muốn đi lên phía trước tiếp nhận đao.
Nhưng mà thanh đao kia phảng phất như mọc rễ, vậy mà không di động chút nào.
"Ha ha ha, nhóc con, ngươi quá yếu, căn bản không có tư cách nắm giữ thanh cổ đao này." Đúng lúc này, một tràng tiếng cười cuồng bá vang lên ở trong cung điện.
"Ở bên trong này là mười vạn Hoàng Thiên Ngọc Đạo, mau cầm lấy và rời đi!"
lLời nói rơi xuống, chủ nhân của thanh âm kia đi ra, khí tức của gã trào lên như sông lớn không ngừng, quanh người có tinh quang lưu chuyển, chỗ trán hiển hóa ấn văn to lớn.
"Đại Nhật Sơn Chủ!" Đám người kinh hô, nhận ra người này.
Đại Nhật Sơn, đó là tông môn cực kỳ cổ lão, luận đến tuế nguyệt lâu dài, ở phía trên Tử Hà Sơn xa xa.
Tu vi của Đại Nhật Sơn Chủ cũng vượt xa Tử Hà Sơn Chủ, ở bên trong Chưởng Khống Giả cũng đều được tính là một vị nhân vật.
Gã đi ra từ trong đám người, trực tiếp ném Hỏa Giới ở trước người thiếu niên chân trần, cũng không chờ y phản ứng, liền trực tiếp chụp vào thanh cổ đao thần bí kia.
"Thật đúng là bá đạo!" Đúng lúc này, Vương Khung hừ lạnh một tiếng, dậm chân mà ra, ngăn ở trước mặt Đại Nhật Sơn Chủ.
Đại Nhật Sơn Chủ, bá đạo bức người, dùng mười vạn Hoàng Thiên Ngọc Đạo liền muốn đổi lấy thanh đao thần bí kia.
Thiếu niên chân trần run rẩy, đối mặt với khí thế đáng sợ vô địch kia, run lên cầm cập, gần như không thể tự giữ mình.
Đây là cơ duyên của y, lại bởi vì thực lực bản thân nhỏ yếu, không thể thủ hộ.
Một nhân vật hung ác như Đại Nhật Sơn Chủ trực tiếp xuất thủ, trực tiếp trả lại mười vạn Hoàng Thiên Ngọc Đạo cho y, xem thanh đao thần bí này là cơ duyên của mình, coi như chính mình bỏ tiền mở đỉnh.
Đối mặt với cao thủ như thế, người khác cho dù có tâm tư tranh đoạt, cũng sẽ biết khó mà lui.
Đại Nhật Sơn, thực lực không yếu, huống chi bản thân Đại Nhật Sơn Chủ chính là cao thủ cấp bậc Chưởng Khống Giả.
"Thật đúng là bá đạo!" Đúng lúc này, một giọng nói thờ ơ vang vọng ở trong cung điện.
Vương Khung cất bước đi ra, ngăn ở trước người Đại Nhật Sơn Chủ.
"Ừm?" Đại Nhật Sơn Chủ nhíu mày, ánh mắt như đao quăng tới.
Tiểu gia hỏa tuổi trẻ như vậy cũng dám ngăn đường của gã? Quả thực không biết sống chết.
Bên trong con ngươi của Đại Nhật Sơn Chủ khó nén sát khí, nhưng gã dù sao cũng là người đứng đầu một tông, cũng sẽ không bỏ qua thân phận tùy ý xuất thủ đối với một vãn bối.
Nhưng trong lòng gã, Vương Khung đã là một người chết.
Người mạo phạm gã cho tới bây giờ cũng không có kết cục tốt, nghiền xương thành tro, tru diệt cả nhà, đây là tối thiểu nhất!
"Ngươi là người nào?" Đại Nhật Sơn Chủ hừ lạnh nói.
"Mười vạn Hoàng Thiên Ngọc Đạo liền muốn lấy đi dạng thanh đao này, ta không nghe lầm chứ?" Vương Khung khoát tay, ngoắc ngón tay, ra hiệu cho thiếu niên chân trần đi qua.
Thiếu niên chân trần tỉnh táo lại, có một chút máy móc đi tới, đứng ở sau lưng Vương Khung.
Một màn này khiến cho ánh mắt của Đại Nhật Sơn Chủ híp lại.
"Tên tiểu tử này chỉ tiêu tốn mười vạn Hoàng Thiên Ngọc Đạo, nhưng y không thể lấy đi, trao đổi đồng giá, rất công bằng." Đại Nhật Sơn Chủ giễu cợt nói.
Mười vạn Hoàng Thiên Ngọc Đạo, chỉ sợ rằng ngay cả mảnh vỡ của thanh đao thần bí này cũng đều không mua được.
Thiếu niên chân trần dựa vào vận khí đạt được bảo vật, lại bị Đại Nhật Sơn Chủ trộm đổi khái niệm, dùng giá rẻ cướp đoạt, nói một cách mỹ miều là trao đổi đồng giá.
"Đồng giá, Đại Nhật thiếu chủ không phải là mắt chó đui mù, hoặc là không có mang đầu óc, giá trị của loại đồ vật này chỉ đáng giá mười vạn Hoàng Thiên Ngọc Đạo?" Vương Khung cười lạnh nói.
Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao.
Toàn bộ cung điện đột nhiên rơi vào bên trong yên tĩnh như chết.
Từng ánh mắt hoảng sợ rơi ở trên người Vương Khung, quả thực không thể tin được những gì vừa mới nghe.
Một tên tiểu gia hỏa dạng này cũng dám nói chuyện như vậy với Đại Nhật Sơn Chủ ở trước mặt mọi người?
Bạn cần đăng nhập để bình luận