Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 736

Nguyên Chiếu Vũ thân là đại sư huynh Quang Minh Học Cung hiện nay, đối với chuyện này chính là nhớ rõ ràng nhất.
Nói cho cùng, Diệp Thiên có thể được coi là tiền bối của y.
Lúc trước vào thời điểm y kế thừa chức vị đại sư huynh, còn đã từng giễu cợt, đến cùng là dạng ngu xuẩn gì, ngồi lên loại đại vị này lại vẫn có thể mất đi tính mạng, quả thực chính là chuyện tiếu lâm.
Chuyện này vừa mới qua bao lâu, tiếng cười vẫn còn vang ở bên tai...Nguyên Chiếu Vũ nằm mơ cũng không ngờ được chính mình vậy mà liền đã gặp phải vị sát thủ đại sư huynh bên trong truyền thuyết kia!
"Vừa rồi người nào vừa mới mắng ta mắt đui mù?" Vương Khung đưa tay, vỗ vỗ bả vai của Nguyên Chiếu Vũ, đột nhiên hỏi.
Hai chân Nguyên Chiếu Vũ mềm nhũn, suýt nữa liền học theo Lôi Bằng, đầu quỳ rạp xuống đất.
"Đây là tình huống gì, ta làm sao lại nhìn thấy thần sắc của đại sư huynh có một chút không đúng?"
"Đại sư huynh đây là đang dựng dục nộ hỏa, chuẩn bị đánh ra một kích lôi đình! ?"
"Đại sư huynh đây là đang tích súc đại chiêu, chuẩn bị một kích kinh thiên, trấn áp cuồng đồ không ai bì nổi này!"
Đám người khẽ nói, âm thầm đo lường được thực lực sâu không lường được của Nguyên Chiếu Vũ, cùng với cuồn cuộn tinh thần trọng nghĩa như trời kia.
Trong mắt bọn hắn, đây mới là sống lưng của Quang Minh Học Cung, đối mặt với cường địch, ngang nhiên không sợ, không luận thắng bại cũng có thể chiến một trận.
Phanh! Quả nhiên, Nguyên Chiếu Vũ ở trước mắt bao người, bước ra một bước, trừng mắt nhìn, quét qua đám người, vận khí đan điền, nghiêm nghị quát.
"Tên vương bát đản đui mù nào dám nhục mạ sư huynh?"
"..."
Một tiếng nói này vô cùng có lực, lòng đầy căm phẫn, lộ ra một tia vô cùng đau đớn, mang theo một luồng chính nghĩa dạt dào.
Ở dưới Tân Hỏa Sơn, hoàn toàn tĩnh mịch, đám người quay mặt nhìn nhau, nhất thời chưa thể tỉnh táo lại.
"Đây ...đây là tình huống gì...đại sư huynh vừa nói cái gì, ta làm sao lại có chút nghe không hiểu..."
"Con bà nó! Con bà nó! Con bà nó! Đại sư huynh...y...không muốn mặt! ?"
Đám người mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được những gì mình nghe được.
"Đại sư huynh, ngươi..." Lúc này, liền ngay cả Doãn Phỉ ở bên cạnh cũng đều nhìn ngốc, đôi mắt đẹp của nàng run rẩy, dường như có một chút không nhận ra Nguyên Chiếu Vũ.
Đây là đại sư huynh thiên phú trác tuyệt, vô cùng chính khí kia sao?
Lúc này, Nguyên Chiếu Vũ căn bản là không quan tâm đến phản ứng của mọi người.
So với Diệp Thiên năm đó, y không chỉ kém hơn một bậc.
Ở sau lưng Diệp Thiên trước kia chính là có Tam Hoàng Tử, có Quang Minh Điện, có Thần Vũ Vương, còn có Kim Sơn Độc Bá...nhiều chỗ dựa như vậy cũng đều không thể giữ được mạng ở trong tay của Đồ Phu.
Nguyên Chiếu Vũ biết mình có bao nhiêu cân lượng, đối mặt với sát thủ đại sư huynh, y không thể không cúi đầu.
"Những tiểu gia hỏa này vừa mới nhập môn, không biết Vương sư huynh đại giá quang lâm, vô ý mạo phạm, mong rằng sư huynh thứ lỗi!" Nguyên Chiếu Vũ nhắm mắt nói.
Doãn Phỉ càng thêm hoang mang, Nguyên Chiếu Vũ vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy xin lỗi, còn gọi người này là sư huynh,
Vương...Vương sư huynh! ?
Đột nhiên, trong đầu óc của Doãn Phỉ lóe lên linh quang, dường như nghĩ đến điều gì, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, môi son khẽ nhếch, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ha ha ha, thật sự là nhân tài, có tiền đồ!" Vương Khung cười to, vỗ vỗ đầu vai của Nguyên Chiếu Vũ.
"Trước kia Diệp Thiên nếu như biết làm người như ngươi, cũng sẽ không đến nỗi mất mạng!" Vương Khung nhìn Nguyên Chiếu Vũ, đột nhiên có một chút thích vị đại sư huynh mới tấn thăng này.
Xem xét thời thế, co được dãn được, phán đoán đối với thực lực địch ta cũng rất tinh chuẩn, vào thời khắc mấu chốt cái gì tự tôn, kiêu ngạo, giá đỡ cũng đều có thể buông xuống.
Nói cho cùng những đồ vật này lại lớn hơn, cũng không có đáng tiền bằng tính mệnh.
Dạng người này thường thường có thể sống cực kỳ lâu, hơn nữa còn có thể sống rất khá.
Quang Minh Học Cung có đệ tử như vậy làm đại sư huynh, cũng là một chuyện may mắn.
"Sư huynh nói phải!" Nguyên Chiếu Vũ gượng cười hai tiếng, cực lực nói theo.
Một đám đệ tử quay mặt lại nhìn nhau, Trần Vô Phong trợn mắt hốc mồm, Hạng Ách Linh trực tiếp choáng váng!
Hướng gió xoay chuyển quá đột ngột, quá khác biệt so với sự tưởng tượng của bọn hắn.
"Vương Khung, nếu đã đến, cần gì phải hù dọa bọn tiểu bối này! ?" Đúng lúc này, Tân Hỏa Sơn khẽ chấn động, một tràng dao động đáng sợ truyền đến từ đỉnh núi, thanh âm cuồn cuộn, kinh động bát phương.
"Đại giáo ti, đã lâu không gặp!" Vương Khung hơi nheo mắt lại, nhìn lên đỉnh núi, chắp tay nói.
Vừa dứt lời, toàn trường xôn xao, đạo đạo ánh mắt không thể tin tưởng lần lượt rơi ở trên người Vương Khung.
"Hắn...hắn chính là Vương Khung sư huynh! ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận