Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 830

Ở phía sau chuyện này là mưu đồ đã lâu, bố cục tinh thâm, hung hiểm cùng với thủ đoạn bên trong tuyệt đối không phải là người thường có thể tưởng tượng.
"Lão thất thật lợi hại như thế?" Cổ Thích Tâm cũng khá là chấn kinh, điều này cực kỳ không phù hợp với Thất Hoàng Tử trong nhận thức của y, quả thực là tưởng như hai người.
"So với ngươi tưởng tượng còn muốn thâm bất khả trắc hơn." Thiên Vũ Vương lộ ra thần sắc ngưng trọng nói.
"Ở phía sau Thất điện hạ không có thế lực duy trì, lại có thể làm đến một bước này, hơn nữa còn không hiện sơn không lộ thuỷ, cực kỳ bí ẩn, giấu diếm được tai mắt của tất cả mọi người...đây cơ hồ là chuyện không có khả năng..."
Thiên Vũ Vương là quốc trụ đường thời, tầm nhìn càng thêm sâu xa.
Trong Đế Đô, long hổ vây quanh, ở phía sau không biết cất giấu bao nhiêu thế lực!
Mạng lưới tình báo của các phe đan xen vào nhau, có thể nói là rắc rối khó gỡ.
Muốn giấu tài ở dưới loại hoàn cảnh này, cơ hồ là chuyện không thể nào, chớ đừng nói chi là bất động thanh sắc, điều động vô số nguồn lực để hoàn thành ba sự kiện lớn này.
Đây quả thực là sấm sét trên mặt đất, ngay cả Thiên Vũ Vương cũng đều sửng sốt.
"Long có chín hình dạng, hoặc là nhét đầy thương khung, hoặc là lặn trong kênh mương, lôi đình không phát, thân giấu trọng khí, phàm tục mịt mờ, không thể nhìn thấy..." Thiên Vũ Vương ngưng tụ ánh mắt lại, thì thào khẽ nói.
"Thích Tâm, về sau tương giao cùng với thất điện hạ vẫn phải cẩn thận một chút, đừng quên thân phận của mình." Thiên Vũ Vương đột nhiên nói.
Cổ Thích Tâm ngơ ngác, y cùng với Thất Hoàng Tử, còn có Vương Khung mặc dù thân phận khác biệt, nhưng giao tình thâm hậu, gần như là huynh đệ khác họ, nói chuyện trong ngày thường cũng không có quá quan tâm đến lễ pháp, lễ nghi phiền phức, đều là có thể miễn thì miễn.
"Thất điện hạ thân phận tôn quý, lại mang vương mệnh, long tướng đã lộ, không thể khinh thường!" Thiên Vũ Vương trầm giọng nói.
Rồng sinh chín con, màu sắc khác nhau, vị thất điện hạ này từ trong nơi sâu xa, cũng đã dưỡng thành khí chất, có tư chất đế vương.
Gã giấu quá sâu, giấu diếm được tất cả mọi người, không hót thì thôi, hót một tiếng liền kinh động thế gian.
"Hiện tại xem ra, ở bên trong rất nhiều hoàng tử của bệ hạ, thất điện hạ ngược lại là giống bệ hạ lúc tuổi còn trẻ nhất." Thiên Vũ Vương không nhịn được nói.
Y cùng với đương kim Tần Hoàng cũng là lúc còn nhỏ liền quen biết nhau.
Thất Hoàng Tử hiện nay luận phong mang, luận thiên phú, luận tài trí có lẽ không thể đánh đồng cùng với Tần Hoàng năm đó, nhưng phần ẩn nhẫn cùng với tâm cơ này lại là có bảy tám phần tương tự.
"Như phụ vương đã nói, thất điện hạ ẩn nhẫn nhiều năm, vì sao lại đột nhiên bại lộ thực lực của chính mình?" Cổ Thích Tâm không nhịn được hỏi.
"Chỉ sợ là vì tên tiểu gia hỏa kia!" Thiên Vũ Vương ngưng tụ con ngươi, giống như có thâm ý nói.
"Vương Khung! ?" Cổ Thích Tâm bật thốt.
"Nếu thật sự là như vậy, phân lượng của tên tiểu gia hỏa kia ở trong lòng của thất điện hạ cũng không phải nặng bình thường...Kinh Long chầu trời, tất có cột chống trời!" Thiên Vũ Vương trầm giọng thở dài.
Phong vân tế hội, thời thế tạo người!
...
Phanh phanh phanh! Tiếng nổ vang lên, cái bàn chế tạo từ lưu ly ngọc kim nổ tung trong giây lát, xé toạc ra.
Tam Hoàng Tử nhìn tình báo trong tay, trong mắt dâng lên hoa lửa, khó nén giận dữ.
"Lão thất, ngươi ẩn giấu thật là sâu, thậm chí ngay cả ta cũng đều bị che giấu!"
"Không phát thì thôi, phát thì như lôi đình...không hổ là huyết mạch của bệ hạ!" Đúng lúc này, một thanh âm thờ ơ ung dung vang lên, lộ ra một tia tán thưởng.
Tam Hoàng Tử giương đôi mắt giận dữ lên nhìn.
Bên trên đại điện, một vị nam tử áo bào đen ngồi lù lù, trên khóe miệng chứa đựng một tia lãnh ý như có như không.
"Tên tiểu tạp chủng kia vậy mà đã có thành tựu!" Tam Hoàng Tử điềm nhiên nói.
Nam tử áo bào đen nâng mắt liếc nhẹ một cái, sau đó lắc đầu nói: "Tam điện hạ, vẻn vẹn chỉ là công phu dưỡng khí điện hạ liền không theo kịp thất điện hạ.
"Qua nhiều năm như vậy, gã cũng đều có thể thâm tàng bất lộ, chuyện này cần ẩn nhẫn lớn bao nhiêu?"
"Gã muốn ẩn giấu không chỉ là dã tâm, còn có sợ hãi, cô độc, thậm chí là xấu hổ cùng với tuyệt vọng!"
Thần sắc của Tam Hoàng Tử khôi phục như thường, hàn ý bên trong con ngươi lại càng trở nên nồng nặc.
"Gã triển lộ răng nanh, xem ra là muốn tranh đoạt đại vị, công tích như này, là muốn thành lập uy vọng sao?"
"Chỉ sợ không phải!" Nam tử áo bào đen lắc đầu, cong ngón tay búng ra.
Một phong thư ở trước người Tam Hoàng Tử.
Tam Hoàng Tử cầm lên, khẽ quét qua, lông mày bỗng nhiên nhăn lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đồ Phu...tên tiểu tạp chủng kia vậy mà là vì Đồ Phu mà làm như thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận