Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 591

"Ta vậy mà lại trở thành phó hội trưởng Bổ Thiên Công Hội..." Cổ Thích Tâm không nhịn được trở nên kích động, con mắt cũng đều híp thành một đường nhỏ.
Thân là thế tử Thiên Vũ Vương, y không phải là đồ đần, làm sao lại không biết thân phận mẫn cảm của Vương Khung, kéo y nhập bọn, có lẽ là muốn mượn thế lực của Thiên Vũ Vương, nhưng đây lại chính là điều mà Cổ Thích Tâm muốn, ngươi nói xem có đồng ý hay không đồng ý! ?
Đúng lúc này, cửa chính chậm rãi đẩy ra, chỉ trong nháy mắt, Vân Tố Tâm, sắc mặt của đám người Cổ Vũ Phàm, La Thanh Nguyên liền biến đổi.
Thân là cao thủ bọn hắn làm sao có thể nhìn không ra, bây giờ Cổ Thích Tâm long tinh hổ mãnh, bệnh cũ hoàn toàn không có, chẳng những ngưng tụ Hỏa Chủng, mà còn trực tiếp bước vào cảnh giới Bổ Nguyên.
Thủ đoạn như thế, siêu việt quỷ thần, quả thực không thể tưởng tượng.
Lúc này, liền ngay cả những hộ vệ kia cũng đều nhìn choáng váng, đây nào còn là thế tử ngập trong thuốc trong ngày thường? Khí tức mạnh mẽ, như long như hổ, thậm chí còn khiến cho bọn hắn cũng đều có một chút cảm giác áp lực.
"Đây quả thật là thế tử tiểu vương gia? Làm sao...làm sao lại giống như biến thành người khác?"
"Quả nhiên đã mời được một vị cao nhân, thủ đoạn như thế, quá bất khả tư nghị."
"Người này một bước lên trời, kéo dài huyết mạch truyền thừa của Thiên Vũ Vương, dạng ân tình này là khó có thể tưởng tượng được, không biết vương gia sẽ ban thưởng như thế nào!"
Trong lòng mọi người nói thầm, ai cũng biết, dùng thân phận cùng với cách làm người của Thiên Vũ Vương, tuyệt đối sẽ không cô phụ ân tình lớn bằng trời như vậy, từ nay về sau, nam nhân này sẽ thu hoạch được lễ ngộ chí cao cùng với che chở vĩnh cửu của Thiên Vũ Vương.
"Tranh thủ thời gian thông báo cho Thiên Vũ Vương, nói rằng thế tử đã chuyển nguy thành an, thần thông đã thành." Vân Tố Tâm vội vàng nói.
Tồn tại như Thiên Vũ Vương, thân mang trọng trách, là không thể nào thời thời khắc khắc đều ở lại Đế Đô, trông coi Cổ Thích Tâm.
Nhưng, nếu như y biết con trai độc nhất của mình đã triệt để khỏi hẳn, thậm chí đã luyện thành Hỏa Chủng, kinh hỉ như thế, chắc hẳn sẽ được tính là đại sự tình lớn bằng trời, y sẽ đặt hết thảy mọi việc sang một bên, chạy về Đế Đô!
"Bố trí thịnh yến, đêm nay không say không về." Cổ Thích Tâm xuất ra khí thế của thế tử Thiên Vũ Vương, nói.
Y ra lệnh một tiếng, phía dưới liền bận rộn.
Một đêm này, tiểu viện Linh Khê đèn đuốc sáng trưng, cụng chén giao bôi không ngừng bên tai.
Cổ Thích Tâm đã lớn như vậy còn chưa từng uống thả cửa sảng khoái như vậy, y ôm Vương Khung, men say mông lung, cùng nhau xưng huynh gọi đề.
"Vương huynh, sủng vật của ngươi đang uống thứ gì mà ngon vậy? Say mê như vậy?" Cổ Thích Tâm chỉ vào viên thịt trắng nói.
Viên thịt trắng ôm bình đồng, ừng ực ừng ực, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Vương Khung mặt không hồng, hơi thở không gấp, thản nhiên nói: "Đồ uống của súc sinh, thế tử muốn thử sao?"
"Ha ha ha, lại dám nói móc ta, đến, phạt ba chén rượu." Cổ Thích Tâm cười to nói, y đương nhiên không biết viên thịt trắng uống là máu của y.
"Tự phạt!" Vương Khung khẽ mỉm cười, nhưng cũng không có uống một mình, Cổ Thích Tâm, Cổ Vũ Phàm, Vân Tố Tâm thay phiên mời một vòng.
Không thể không nói, những hào môn Đế Đô, đệ tử Vương Phủ này tu dưỡng vô cùng tốt, cho dù uống rượu cũng sẽ không quên lễ nghi.
Vương Khung thì không có nhiều quy củ như vậy, cũng không có khách khí với bọn hắn.
"Người đi trong giang hồ, không thể rời rượu! Người trong giang hồ phiêu, sao có thể không uống!"
"Nhìn ngươi nãy giờ không nói gì, khẳng định không sợ uống rượu!"
"Thiên trường địa cửu, không bằng rượu ngon trong chén!"
...
Vương Khung không ngừng mời rượu, hết lời này đến lời khác, tất cả đều là học được từ lão bản ở Tam Dương Trấn, thuyết phục mấy người đệ tử Vương Phủ Cổ Thích Tâm.
Cũng không biết uống bao nhiêu, cuối cùng vò rượu chất đầy nửa toà biệt viện, đám người vui vẻ trở về.
Một đêm này, đã chú định sẽ khó quên được.
Trăng tròn treo cao, soi sáng đêm tối, bên trong lương đình trong núi, một bóng người ngồi một mình trong đó.
"Hiện đã có thể uống tận hứng?" Người ở trong nghe được tiếng bước chân sau lưng, khẽ cười nói.
"Ngươi cũng có thể đi cùng, làm sao lại giống như ăn trộm vậy? Đây cũng không giống như là diễn xuất của hoàng tử!" Vương Khung cất bước đi tới, không có một chút men say nào.
"Thân phận của ta quá mẫn cảm, có không biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm!" Thất Hoàng Tử lắc đầu, lấy ra một chiếc giỏ trúc từ bên cạnh, mở cái nắp ra, mùi thơm nức mũi.
"Lại đến một bữa đi, đều là do ta tự mình làm."
"Ừm? Một hoàng tử như ngươi còn biết làm đồ ăn?" Vương Khung lộ ra thần sắc cổ quái nói.
"Phụ hoàng thường nói, đây chính là đức trí thể phát triển toàn diện..."
"Có ý tứ gì?" Vương Khung khẽ giật mình, không nhịn được hỏi.
"Chính là cái gì cũng đều phải biết một chút!" Thất Hoàng Tử nhếch miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận