Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 921

Phương pháp ăn này có hiệu suất rất mau lẹ.
"Huyết thực tươi mới thật là ngon lành!" Bành Trạch lộ ra biểu tình hưởng thụ, thân thể cũng đều đang phát run.
"Ngươi thật sự là không kén ăn!" Côn Đồ liếc nhìn, khinh bỉ nói.
Khẩu vị của nó cực kỳ kén chọn, chỉ thích ăn trái tim, ngoài ra, những bộ phận khác đều là vứt bỏ.
"Thượng thiên có đức hiếu sinh, ăn uống như ngươi thực sự là quá lãng phí." Bành Trạch lắc đầu nói: "Liền ngay cả nhân loại Tần Hoàng cũng đều đã từng nói, kén ăn sẽ có hại cho thân thể!"
"Ngu xuẩn!" Côn Đồ cười lạnh nói.
Đột nhiên, hai cánh màu đen phía sau nó bỗng nhiên chấn động, lân giáp dựng thẳng lên, hướng về một cái phương hướng.
Ông! Thân thể như bùn nhão của Bành Trạch cũng sôi trào, bốc lên bọt khí tanh hôi màu xanh.
Hai đại yêu thú nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.
"Chủ nhân triệu kiến, xem ra hai nhân loại kia muốn giãy chết lần cuối."
"Đi mau, chậm trễ sẽ bị trách phạt!"
Lời nói rơi xuống, hai đại yêu thú phóng lên tận trời, bay về cùng một phương hướng.
Rất hiển nhiên, bọn chúng đã đạt đến cảnh giới Dung Khí, có thể ngự không phi hành, còn có linh trí cực cao.
...
Dãy núi như răng nanh, đỉnh núi như gọt, bị yêu khí dày đặt bao trùm.
Bên trong phạm vi ngàn dặm, khí tượng khủng bố không ngừng.
Từng đầu yêu thú đáng sợ đứng ở trên đỉnh núi, lần lượt vây quanh đỉnh núi nứt ra kia.
Ông! Mây mù tan vỡ, Côn Đồ cùng với Bành Trạch giáng lâm, rơi ở phía trên một ngọn núi cao, nhìn ngọn núi bị yêu khí bao trùm kia, bên trong con ngươi màu đỏ tươi hiện lên một tia kinh nghi.
"Mệnh của hai nhân loại kia cũng thật là cứng, chủ nhân thi triển thủ đoạn như thế lại vẫn không có mài chết bọn hắn!"
Nghĩ tới đây, hai đại yêu thú lần lượt quay đầu, không hẹn mà gặp nhìn về phía chỗ sơn phong cao nhất.
Bên kia có một thân ảnh đang đứng, cao cao tại thượng, cúi đầu ngẩng đầu nhìn bầy yêu, rõ ràng là một vị nhân loại.
Nhìn vị "nhân loại" kia, bất kể là Côn Đồ, hay là Bành Trạch đều toát ra vẻ kính sợ, đồng thời trong nội tâm vô cùng ao ước.
Ở bên trong yêu thú, chỉ có đạp vào danh sách Chân Vương, mới có thể hóa thân thành hình người.
Đối với yêu thú bình thường mà nói, đó chính là vương giả chân chính.
Bọn chúng cũng là bởi vì thu hoạch được Chân Vương Huyết mà vị "chủ nhân" này ban tặng, mới có thể thuế biến tiến hóa, đạt đến cảnh giới Dung Khí.
Như cho dù vậy, ở trước mặt chủ nhân, bọn hắn vẫn như cũ không chịu nổi một kích, đó là huyết mạch áp chế bắt nguồn từ trời sinh, như pháp tắc tự nhiên, không thể trái nghịch.
"Không hổ là người bên cạnh Đồ Phu, khí vận cao tuyệt, bị ép vào tử cảnh, lại vẫn sống đến bây giờ?"
Trên đỉnh núi cao, Trần Cung lộ ra nụ cười lạnh lùng, nhìn chằm chặp đỉnh núi nứt ra kia.
Từ lần trước bị Vương Khung ép phái bẻ gãy một cánh tay tại Tân Hỏa Sơn, nó liền trở về Thập Vạn Đại Sơn.
Nơi này mới là căn cơ chân chính của nó, thực lực của nó cũng có thể phóng xuất ra không hạn chế.
Trước tiên muốn làm, chính là chặt đứt phụ tá đắc lực của Vương Khung.
"Tiểu Minh Tôn từ lúc mới vào Quang Minh Học Cung liền đi theo ở bên cạnh Vương Khung, y đạt được đại cơ duyên tại Bắc Cảnh, về phần Binh Vương Dương Kỳ thì đến từ Phế Thổ, đã từng tiến vào « Mạt Pháp Kinh Quyển »..."
Tiếng nói băng lãnh truyền đến từ bên cạnh.
"Hai người này đều là hạt giống thu hoạch được sự ưu ái của thượng thiên, giết bọn hắn, liền có thể cướp đoạt khí vận của bọn hắn, chân chính chặt đứt căn cơ của Đồ Phu."
"Quan Quân Hầu, nói đến đây, lần này còn phải đa tạ ngươi." Trần Cung cười gằn nói.
Nếu như không phải bởi vì Quan Quân Hầu dẫn Tiểu Minh Tôn cùng vói Binh Vương tới Thập Vạn Đại Sơn, nó cũng không thể đẩy hai người này vào tuyệt cảnh như vậy.
Hiện nay, hai vị tâm phúc của Đồ Phu này đã là cá ở trong chậu, sinh tử ở ngay trước mặt.
"Hai người này vẫn còn có một chút cơ duyên, trong lúc chạy trốn vậy mà tìm được một tòa di tích thời đại thượng cổ." Quan Quân Hầu người mặc áo xám, giống như đặt mình vào phía dưới bóng mờ, ánh mắt y sáng như đao, nhìn chằm chằm ngọn núi nơi xa.
Tuế nguyệt dài dằng dặc trôi nổi đến nay, văn minh thay đổi, thời đại biến hóa.
Yêu thú thống trị thiên địa, nhân loại làm nô, được gọi là thời đại thần thoại.
Nhân loại quật khởi, văn minh tu hành Hỏa Chủng sinh ra, được xưng là thời đại lưu lạc.
Đại năng suy tàn, Bái Hỏa không còn tồn tại, nền văn minh yêu thú còn sót lại gầy dựng khôi phục, dẫn nộ hoả ngày xưa về hướng nhân gian.
Thời đại kia được gọi là thời đại hắc ám.
Hắc ám qua đi, nhân loại có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, trình độ tu hành lại không bằng phía trước, rất nhiều đạo thống Linh Sơn nổi lên, Quang Minh Điện quân lâm thiên hạ, Đại Hạ hoàng tộc chinh phạt sơn hà, đó là thời đại thượng cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận