Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 850

Cách đó không xa, một tiếng thở dài vang lên, lộ ra hung tàn thật sâu, chính là vị cường giả bí ẩn ngang nhiên xuất thủ hôm đó.
"Thời thế tạo anh hùng, thời đại mới đã đến gần, tự nhiên sẽ nhân vật bất ngờ quật khởi."
Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Cường giả bí ẩn nhìn cũng không nhìn, chỉ là bên trong con ngươi hiện lên một vệt tinh mang doạ người.
"Tố Huyền Chân, ngươi thiếu ta một phần nhân tình." Cường giả bí ẩn nhìn Tiêu Vệ Mưu đang ăn, lộ ra ngữ khí bình thản.
Tố Huyền Chân chậm rãi đi tới, so với hôm đó ở bên trong « Mạt Pháp Kinh Quyển », y đã cường đại hơn quá nhiều, khí chất cũng càng trở nên thần bí.
Trên thế gian hiện nay, chỉ sợ rằng không có ai biết, Tố Huyền Chân chân chính đã sớm bị Vương Khung chém giết ở bên trong « Mạt Pháp Kinh Quyển ».
Tố Huyền Chân ở trước mắt này là Tham Thú Cách Lỗ, là dị số ở trong Tham Thú nhất tộc cổ lão.
"Quan Quân Hầu, phải nói là ta đã giúp ngươi một tay." Trên khóe miệng của Tố Huyền Chân chứa đựng ý cười như có như không, nhìn nam nhân trước mắt này.
Lúc này nếu như Thất Hoàng Tử có ở đây, nhất định sẽ lên tiếng kinh hô.
Quan Quân Hầu, cường giả đệ nhất phong hầu của Tần Hoàng Đình.
Thân phận của y thần bí, dường như cũng không có bất luận sư thừa gì.
Ba năm trước đây, y thi đỗ trạng nguyên, đi tới tứ hải đại dương mênh mông biên phòng hiệu mệnh, nhiều lần lập chiến công, dẹp loạn chư hải đảo quốc, tìm được bí cảnh cổ Long Cung...dũng mãnh phi thường, được sắc phong là Quan Quân Hầu.
Liền ngay cả Thiên Vũ Vương cũng đều tán thưởng có thừa đối với y, sinh lòng lôi kéo.
Nhưng người này cực kỳ điệu thấp, cũng cực kỳ thần bí, cho tới bây giờ cũng không phụ thuộc vào bất kỳ bên thế lực nào.
Mấu chốt nhất là, dường như cũng không có ai có thể điều tra vị trạng nguyên này đến từ chỗ nào, sư thừa là chỗ nào.
Tồn tại đặc biệt như vậy, tự nhiên dẫn tới quan tâm không nhỏ, thậm chí ở trong Đế Đô, Quan Quân Hầu cũng được coi như là tân quý danh tiếng thịnh nhất, giá trị cùng với uy vọng ở trong nội tâm thế gia hơn xa Vương Khung.
"Giúp ta?" Quan Quân Hầu từ chối cho ý kiến.
"Nam nhân kia hiện nay được sắc phong Đồ Hầu, danh tiếng chẳng mấy chốc sẽ che phủ ngươi, dùng thực lực của hắn, còn có sự duy trì của Thiên Vũ Vương, rất nhanh liền sẽ uy hiếp địa vị trong triều của ngươi." Tố Huyền Chân cười lạnh nói.
"Ngươi hiện nay đè hắn một đầu, trong vô hình, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới khí vận của hắn." Quan Quân Hầu lẳng lặng nghe, từ chối cho ý kiến.
Đột nhiên, y xoay người lại, đi về hướng nơi xa.
"Long ẩn vào thế, ánh mắt chiếu tới, vẫn như cũ là thiên địa...trên đời này không có ai có thể uy hiếp ta." Lời nói rơi xuống, Quan Quân Hầu bước ra một bước, biến mất ở phía trên đại dương mênh mông.
"Hảo yêu nghiệt!" Tố Huyền Chân hơi nheo mắt lại, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một vệt vẻ kiêng dè.
Dùng thực lực của y vào giờ phút này vậy mà cũng đều nhìn không ra lai lịch sâu cạn của người này.
"Huyền Chân sư huynh, đó rốt cuộc là ai?" Đúng lúc này, Tiêu Vệ Mưu đi tới, thần sắc của gã run rẩy, nghĩ lại mà phát sợ.
Mấy ngày nay, gã một mực ở cùng một chỗ với Quan Quân Hầu, mỗi giờ mỗi khắc kia, áp lực ở khắp mọi nơi cơ hồ suýt nữa khiến cho gã sụp đổ.
"Thu hồi lòng hiếu kỳ của ngươi lại, người này có thân phận thần bí, ẩn náu hung hiểm, ngươi tốt nhất nên cách xa y một chút." Tố Huyền Chân lạnh lùng nói.
"Sư đệ ghi nhớ." Tiêu Vệ Mưu vội vàng cúi đầu, cực kỳ cung kính, nhưng ở sâu trong mắt lại hiện lên vẻ hung lệ, thoáng qua tức thì, không dễ dàng phát giác.
"Vương Khung, ngươi còn thật sự cho rằng chính mình vô địch trong cùng thế hệ sao, lúc này để ta nhìn xem ngươi còn có thể sống hay không?" Tố Huyền Chân cười lạnh, nhìn về một phương hướng, cất bước đi ra ngoài.
"Huyền Chân sư huynh, sư huynh muốn đi đâu?" Tiêu Vệ Mưu cao giọng hỏi.
"Tuyệt Ngục!"
...
Động Vũ Khư!
Trải qua hai ngày chỉnh lý, toàn bộ những cao thủ các phương thuê chỗ tu hành kia trầm mặc.
Đối mặt với hung uy của Vương Khung, bọn hắn cứng cũng đều không cứng nổi, điều duy nhất có thể làm là lặng lẽ tiếp nhận.
Tài đại khí thô, giao nạp một số lượng bảo vật nhất định, nén giận, trực tiếp bế tử quan tu hành.
Về phần xấu hổ ví tiền rỗng tuếch, đại bộ phận người đều lựa chọn gia nhập Bổ Thiên Công Hội, tu luyện nguyên khí, dùng phương thức miễn tiền lãi vay tiếp tục khuất ở dưới mái hiên của Vương Khung.
Đương nhiên, cũng có loại không có tiền, hết lần này tới lần khác đầu óc còn bị nước vào.
Những người này biết rõ nhập hội chính là cái hố, nước ở bên trong Bổ Thiên Công Hội sâu như biển, nếu dính dáng quan hệ cùng với Đồ Phu đến, có trời mới biết đằng sau còn có hố gì đang chờ bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận