Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 1026

Cho nên, thiếu niên mang theo em trai còn nhỏ tuổi, đồng thời đạp lên con đường gần như tuyệt vọng này.
Hưu hưu hưu...
Gió tuyết càng lúc càng lớn, càng lên cao, áp lực càng mạnh.
Liền ngay cả thiếu niên cũng đều cảm thấy phí sức, y ngẩng đầu lên nhìn, đỉnh núi xa xa khó vời, phảng phất như thiên địa cách biệt.
Bé trai rốt cuộc không chịu được, ý thức dần dần mơ hồ, tay chân đều đông cứng.
Mặc dù có áo lông thật dày, cũng khó có thể chống đỡ giá rét thấu xương này.
"Ca ca, em mệt qua!" Bé trai thì thào khẽ nói.
"Đừng sợ, có ca ca ở đây, không được ngủ!" Thiếu niên cắn răng nói, ôm bé trai, giãy dụa đi tới.
Đột nhiên, một cái cửa hang đập vào mi mắt.
Thiếu niên giống như nhìn thấy hi vọng, ôm bé trai đi vào.
Tránh né gió tuyết, dựa vào áo lông thật dày, luôn có thể ngăn cản nhiệt độ cơ thể trôi đi.
Hang động rất lớn, ở chỗ sâu nhất có lấy một trụ băng to lớn, đâm thẳng tới mái vòm, chung quanh còn có vô số hài cốt.
Thiếu niên nhìn thoáng qua, liền ngây người.
Y không ngờ được ở bên trong ngọn núi lại còn có một nơi như vậy, thi cốt lởm chởm, khủng bố như địa ngục.
Thiếu niên buông bé trai xuống, cởi áo lông ra, đắp lên trên người bé trai, mới cẩn thận từng li từng tí đi về hướng thi thể đầy đất.
"Chỗ này đã từng phát sinh...chuyện gì?" Thiếu niên kinh dị.
Những thi thể kia không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, đã sớm bị đóng băng vĩnh viễn ở đây, hòa làm một thể cùng với núi đá.
Những lưỡi đao kiếm đứt gãy cắm vào mặt đất, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
"Chậc chậc...đã bao nhiêu năm...Huyết mạch Đại Hạ hoàng tộc rốt cuộc cũng lại đặt chân đến chỗ này...ha ha ha ha..."
Đúng lúc này, một tràng âm thanh cuồng tiếu vang vọng ở bên trong hang cổ.
Thiếu niên kinh dị, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy, bên trong trụ băng to lớn, một đạo thân ảnh to lớn chậm rãi hiển hiện.
Bên trong trụ băng to lớn, phong ấn một cái đầu to lớn, chín con mắt như yêu, hiển lộ sự dữ tợn.
Thiếu niên lộ ra vẻ sợ hãi.
Đối với người bình thường mà nói, cảnh tượng trước mặt này quả thực khủng bố.
Đổi lại thành người khác, đã sớm bị doạ đến ngất đi.
Nhưng thiếu niên từ nhỏ đã quen nhìn yêu thú ăn người, cũng không có quá mức không chịu nổi, lui lại hai bước, hoảng sợ nhìn trụ băng.
"Không hổ là hậu duệ của Đại Hạ hoàng tộc, quả nhiên có một chút can đảm." Đầu lâu bên trong trụ băng cười lạnh nói.
"Ngươi...ngươi là ai?" Thiếu niên hoảng sợ nói.
"Bản tọa là Cửu Mục Thiên Vương, bị Đại Hạ hoàng tộc phong ấn tại đây." Đầu lâu to lớn lên tiếng nói.
Nó không hề giấu diếm lai lịch của mình, đối với dạng cường giả như nó mà nói, còn khinh thường giấu diếm thân phận ở trước mặt một tên tiểu bối.
"Ngươi là đại ma! ?" Thiếu niên nghẹn ngào kêu lên.
Y từ nhỏ đã nghe câu chuyện về tổ tiên phong ấn đại ma, không ngờ được đại ma bên trong truyền thuyết liền ở ngay trước mặt.
Thiếu niên sinh lòng cảnh giác, lui về phía sau hai bước.
"Thật là buồn cười, ngươi không có thực lực của tiền bối Đại Hạ hoàng tộc, lại có tâm tư của bọn hắn, ngươi đến đây không phải là vì tìm kiếm lực lượng sao?" Đầu lâu to lớn cười lạnh nói.
"Thả ta ra ngoài, ngươi tự nhiên có thể đạt được mong muốn."
Thiếu niên hơi giật mình một chút, y mặc dù cực kỳ khát vọng lực lượng, nhưng cái đầu lâu trước mặt này chính là đại mà mà tiên tổ phong ấn, sao có thể tuỳ tiện thả ra?
"Ngu xuẩn, vào thời điểm ngươi cúi đầu trước vận mệnh, cầu xin nhân phẩm cùng với sự sống, cái gọi là tiên tổ đã từng che chở ngươi sao?"Đầu lâu to lớn lên tiếng cười nói.
"Trên đời không có phật cũng không có ma, có thể sống tuỳ theo ý mình, đó mới là chân thật, mới là tự tại, mới là siêu thoát..."
Thanh âm của Cửu Mục Thiên Vương như thần chung cổ mộ, đánh thẳng vào tâm thần của thiếu niên.
Những quá khứ khuất nhục kia...
Những sinh hoạt khủng bố kia...
Những ánh mắt lạnh lùng cùng với đùa cợt kia...
Cơ hồ xuyên thủng sinh mệnh của huynh đệ bọn hắn, tất cả những điều này chỉ là bởi vì nhỏ yếu.
Bởi vì nhỏ yếu, bọn hắn thậm chí không thể nhận được một chút thương hại.
Cái gọi là vinh quang tiên tổ đã sớm mất đi, để lại cho bọn hắn chỉ có nguyền rủa, lay lắt hơi tàn như chó, bị những yêu thú kia nuôi nhốt, xem là thức ăn.
Cái gì mà chính tà đúng sai, ở trước mặt sinh tồn đều là không đáng một đồng.
"Ta nên làm như thế nào?" Thiếu niên quay đầu lại nhìn thoáng qua em trai đang ngủ say, ánh mắt biến thành kiên định.
"Ta cần dùng máu của ngươi để tế tự." Cửu Mục Thiên Vương lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Xoạt...
Thiếu niên không hề chần chờ, y rút cốt đao ra, đây là di vật duy nhất của cha y.
Cốt đao vạch xuống, máu tươi chảy xuống ròng ròng, màu đỏ tươi chói mắt.
Thiếu niên giơ cánh tay đầy máu tươi, đi về hướng trụ băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận