Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 392

"Ta muốn sống...ta muốn sống...cho nên ngươi chỉ có thể chết..." Người xuất thủ trước nhất điên cuồng gầm rú.
Y điên cuồng lập tức dẫn tới vây công, đạo đạo năng lực nở rộ trên Thiên Vương Sơn, đánh về hướng người kia.
Trong nháy mắt, thân thể của y nổ tung, mảnh vỡ rơi vào hồ trong nước, nhuộm đỏ nước hồ.
"Giết! Dù sao cũng không sống được!" Lúc này, một vị nam tử nghiêm nghị quát, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Y vung cánh tay hô lên, lập tức xuất hiện người hưởng ứng.
Những người này tâm thái đã sụp đổ, bọn hắn tự biết không có thực lực sống đến sau cùng, cho nên liền điên cuồng một lần, giết một người không lỗ, giết hai người là kiếm lời, có chết cũng muốn kéo theo vài người.
Tất cả mọi người dần dần trở nên thanh tỉnh, bọn hắn nhận rõ tình thế, huyết tinh cùng với giết chóc khiến cho bọn hắn triệt để tỉnh táo.
Một số người xúm lại và chiến đấu với các thí sinh khác, có một ít người thì là bắt đầu chạy trốn, trốn vào sâu bên trong Thiên Vương Sơn...
Trong nháy mắt, phía dưới hồ nước, giết chóc thảm liệt diễn ra, hạt giống nguyên bản có tương lai vô hạn, trong giây lát liền biến thành thân thể mất đi sinh mệnh, vĩnh cửu ở lại sâu trong hồ nước này.
Phía trên bầu trời, từng thân ảnh nhìn một màn này động dung không thôi, có một ít người con mắt muốn nứt, hai tay nắm chặt.
"Đại giáo ti..."
Vương Huyền Cương lộ ra thần sắc hờ hững, nhìn phía dưới.
"Thật là xấu xí, đây chính là nhân tính!"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Thiên vang lên, bên trong băng lãnh lộ ra một tia hung tàn cùng với vô tình.
Dưới chân của gã lấp lóe huyết quang, đạo đạo lưu quang phác hoạ lẫn nhau, giống như một tòa trận pháp cổ xưa, lạc ấn ở phía trên hồ nước.
Trong khoảnh khắc, nước hồ bốc lên, biến thành màu đỏ thẫm.
Một giọt yêu huyết, chảy ra từ bên trong Hỏa Giới của Diệp Thiên, nhỏ vào trận pháp cổ lão.
Hống! Tiếng gào thét kinh khủng vang vọng thiên địa, một cái móng sắc hư huyễn đưa ra ngoài từ trong trận pháp.
"Đây là..."
Ngay sau đó, một đầu yêu thú hình thể to lớn, như là gấu thép đạp đi ra, da lông quanh người nó như là hỏa diễm, trong mắt bắn ra hung ý.
Hết thảy còn chưa kết thúc, càng ngày có càng nhiều yêu thú chui ra từ trong trận pháp.
Thân thể bọn chúng hư huyễn, giống như năng lượng ngưng tụ, trên bầu trời, bên trên mặt đất, trong hồ...khắp nơi đều là thân ảnh của những yêu thú này.
Trong nháy mắt, khoảng chừng mấy ngàn đầu yêu thú chui ra từ trong trận pháp kia.
"Chuyện này..."
Tất cả mọi người đều rơi vào bên trong tuyệt vọng, trong mắt chỉ có sợ hãi tử vong, đối mặt với nhiều yêu thú như thế, điều duy nhất bọn hắn cần làm chính là chờ chết.
"Yêu Huyết Hoán Linh! ? Vậy mà đã trưởng thành đến loại tình trạng này." Trên bầu trời, Kim Sơn Đạo Chủ không nhịn được nói.
Loại năng lực này có thể thông qua yêu huyết, triệu hoán ra linh thể yêu thú, tác chiến vì bản thân.
Không ai ngờ được Diệp Thiên vậy mà đã cường đại đến loại tình trạng này, có thể để gọi ra trọn vẹn mấy ngàn đầu linh thể yêu thú cảnh giới Bổ Nguyên, loại năng lực này có thể xưng là nghịch thiên, đủ để quét ngang tất cả mọi người.
"Giết toàn bộ!" Diệp Thiên khẽ nói, từng đầu linh thể yêu thú gào thét rung trời, vọt về phía mọi người.
"Tiểu tử, ngươi rốt cuộc cũng đã lộ ra diện mục thật sự." Đúng lúc này, Vương Khung nghiêm nghị quát.
Đối mặt với đại quân yêu linh khổng lồ, hắn chưa hề lùi bước, ngược lại còn đứng ra nghênh đón.
"Vương Khung, lúc này ngươi còn dám tranh đua miệng lưỡi?" Diệp Thiên thờ ơ nói, gã vung tay lên, tất cả yêu linh đều lao thẳng về hướng Vương Khung.
"Thần tượng!"
"Lão Vương!"
Sắc mặt của đám người Minh Hạo Nhiên, Hoắc Thanh Minh, Minh Thanh Sa đại biến, nghẹn ngào kêu lên.
Ở dưới bước chân của đại quân yêu linh này, không có bất kỳ người nào có thể may mắn thoát khỏi, loại năng lực này căn bản cũng không phải là nhân lực có thể chống lại.
"Diệt!" Đột nhiên, Vương Khung vỗ tay phát ra tiếng, nước hồ chấn động, từng đầu yêu linh giống như cát bụi tiêu tán, trận pháp dưới chân bỗng nhiên vỡ nát.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người đều rơi vào kinh ngạc cùng với khiếp sợ.
"Phá...phá rồi?"
Trên hồ, mọi thứ trở lại bình lặng.
Vương Khung trong lúc giơ tay nhấc chân liền phá mất Yêu Huyết Hoán Linh của Diệp Thiên, chuyện này làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi.
Đừng nói là bọn hắn, liền ngay cả bản thân Diệp Thiên cũng không hiểu được.
Phải biết rằng, loại năng lực này đã sớm được gã tu luyện tới cực hạn, vì Sơ Vương Tế lần này, gã càng là thu thập tinh huyết ba ngàn đầu yêu thú, muốn dùng phương pháp ít dùng sức nhất đoạt được danh hào Sơ Vương.
Nhưng mà vào lúc này, Diệp Thiên phát hiện ra, Yêu Huyết Hoán Linh của chính mình triệt để mất đi lực lượng, rốt cuộc đã còn cách nào thi triển.
"Vậy mà phá được? Tên tiểu tử này có một chút ý tứ." U Hoàng Trường công chúa khẽ cười nói, rốt cuộc cũng sinh ra một tia hứng thú đối với Vương Khung.
Đối mặt với loại năng lực Yêu Huyết Hoán Linh này, tu sĩ tầm thường chỉ có thể ngồi chờ chết.
"Trên người tên tiểu tử này có cất giấu cổ quái." Kim Sơn Đạo Chủ nhíu mày nói.
Gã hiện tại cuối cùng cũng biết đồ đệ của mình là vì sao sẽ chết ở trong tay Vương Khung.
Lúc này, liền ngay cả đại giáo ti cũng đều không thể không thả lực chú ý ở trên người Vương Khung.
Y biết, Vương Khung cùng với Diệp Thiên thù sâu như biển.
Hiện nay hai người này rốt cuộc cũng thật sự đối đầu.
Chỉ là thời điểm này tới quá đột ngột.
Không ai ngờ được, Sơ Vương Tế vừa mới bắt đầu, trận chiến sinh tử được mọi người chú mục này liền bắt đầu.
"Ta thật sự đã xem thường ngươi." Diệp Thiên trong giây lát liền trấn định lại, biểu hiện ra tố chất tâm lý cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận