Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 248

Toàn bộ phòng luyện công đều đang chấn động.
Khí tức của Vương Khung càng trở nên kinh khủng, ánh mắt như điện, tu vi như núi, uy năng giống như biển, quyền kình như đao...
Ở dưới sự chà đạp điên cuồng của Tiểu Bạch, Vương Khung cắn chặt răng, cảm thụ được những thay đổi trong cơ thể của mình.
Hắn đã sinh bảo cốt, đạo cơ sắp thành, nhục thân đã có dị tượng sơ hiện.
Đối với rất nhiều Trúc Cơ Pháp mà nói, điều này là không thể tưởng tượng.
"Hảo tiểu tử, gia gia không thể không nói xương cốt của ngươi là cứng nhất, bị giẫm đạp đến dạng này lại vẫn mặt không đổi sắc." Tiểu Bạch không nhịn được hí một tiếng.
Những ngày này, Vương Khung dường như đã triệt để chết lặng, thờ ơ với sự chà đạp điên cuồng của nó.
Vương Khung cười lạnh, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, căn bản cũng không có coi đó là chuyện to tát.
Chuyện này khiến cho Tiểu Bạch càng kinh nghi hơn, hí một tiếng, đồng thời chửi mắng một lượt tổ tông mười tám đời gã béo, so sánh cùng với Vương Khung, con hàng kia quả thực chính là đồ hèn nhát, mỗi lần còn chưa giẫm được mấy cước đã rống như heo bị chọc tiết.
Tiểu Bạch lại là không biết, Vương Khung cũng không hơn gã béo bao nhiêu.
Loại chà đạp này, có quỷ mới chịu được.
Trước khi bị chà đạp ngày thứ ba, Vương Khung liền thông qua quan hệ với Lý Thuần Phong, mua một loại bí dược trong nội bộ viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình, tên là "Hoạt tử nhân" .
Đây là một loại thuốc mê siêu cường, một khi phục dụng, coi như đầu một nơi thân một nẻo cũng sẽ không cảm giác được nửa điểm đau đớn.
Bị giẫm hai cước thì tính là cái gì? Quả thực chỉ là trò trẻ con.
Vương Khung khịt mũi coi thường, Tiểu Bạch thấy thế, dẫm đến càng thêm hăng say.
"Quang Minh Học Cung, cũng chỉ có như thế."
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, quanh quẩn ở phía trên ba đại viện, thật lâu không ngừng.
"Quang Minh Học Cung, cũng chỉ có như thế!"
Thanh âm cuồn cuộn, chấn động ba đại viện.
Cuồng ngôn như vậy, ở bên trong Quang Minh Học Cung, ở chỗ đệ tử tinh anh hội tụ, vang vọng không dứt.
Trong khoảnh khắc, tất cả đệ tử Võ Viện, Long Viện, Hoang Viện đều chấn kinh, lần lượt đi ra, theo tiếng mà đi.
Ở phía trên trung tâm quảng trường, một thân ảnh đứng sừng sững, y đại khai đại hợp, khí phách kinh người.
Trực tiếp nhổ một gốc cổ mộc lên, vung vẩy như là trường thương, cứng rắn đập vào bụng dưới của Hoắc Thanh Minh, đóng đinh y ở phía trên trung tâm quảng trường.
Một màn này, núi lở trời sập, giật mình kinh sợ, có tính xung kích quá mức.
Phải biết rằng, vào trước khi Vương Khung hoành không xuất thế, Hoắc Thanh Minh chính là đệ nhất cao thủ ba đại viện, đã đạp một chân vào cảnh giới Bổ Nguyên.
Hiện nay, lại giống như gà đất chó sành, bị người ta đóng đinh ở phía trên trung tâm quảng trường, quả thực không hề có lực hoàn thủ.
Loại hung tàn này, loại ngang ngược này, làm cho tất cả mọi người đều lạnh sống lưng.
"Người kia là ai? Sao lại đáng sợ như vậy?"
"Không phải là đáng sợ bình thường, y chưa hề vận dụng năng lực, thậm chí không có sử dụng chân nguyên Hỏa Chủng, trực tiếp dựa vào nhục thân liền trấn áp Hoắc Thanh Minh."
"Chuyện này...chuyện này sao có khả năng? Coi như là cảnh giới Bổ Nguyên cũng không thể cường đại đến loại cấp độ này."
Đệ tử ba đại viện cũng không phải là chưa từng gặp qua cường giả cảnh giới Bổ Nguyên, nhưng coi như dùng thiên địa linh khí rèn luyện thân thể, cũng sẽ không có khả năng cường hãn đến loại cấp độ này, không sử dụng năng lực cùng với chân nguyên, liền có thể đánh cho Hoắc Thanh Minh đến mức độ thảm liệt như vậy?
Mạc Kiếm thì đứng sừng sững ở phía trên trung tâm quảng trường, ánh mắt quét ngang, lộ ra vẻ ngạo nghễ cùng với cường đại bễ nghễ quần luân.
Ánh mắt của mọi người lấp lóe, ai cũng không dám tranh tài.
Ngay cả Hoắc Thanh Minh cũng đều bại, bọn hắn lại có thể thế nào?
Lúc này, Minh Hạo Nhiên bò dậy từ dưới đất, trước đó y đã từng xuất thủ, nhưng ý chí của đối phương cường đại, phô thiên cái địa, ngự niệm của y căn bản không có tác dụng, vừa mới đối mặt liền bị đánh bay xuống dưới, vùi vào trong hố sâu.
Loại lực lượng kia quả thực không phải là nhân loại có thể sở hữu.
"Quá...quá mạnh..." Minh Hạo Nhiên thở hổn hển, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Đối phương mặc dù là cảnh giới Bổ Nguyên tầng một, nhưng chỉ dựa vào nhục thân liền trấn áp y đến không hề có lực hoàn thủ, loại thực lực này quả thực biến thái.
"Sư đệ, xem ra ngươi sẽ không thể tìm thấy đối thủ." La Lưu Vận giãn mặt ra cười cười, đảo mắt nhìn đám đệ tử trên quảng trường.
Đám người nghe thế, xấu hổ giận dữ đan xen.
"Hắc Kiếm Ma, ngươi ngược lại là thu được một vị đệ tử giỏi."
Náo ra động tĩnh lớn như vậy, Kỷ Nguyên Thần, Hắc Kiếm Ma cùng với Phí lão cũng đều đi ra.
Nhìn tình cảnh thảm liệt này, Kỷ Nguyên Thần thân là đại chấp giáo, khóe mắt cũng không nhịn được giật giật.
Thực sự quá mất mặt.
Người ta đứng ở nơi đó, không vận dụng năng lực, không động chân nguyên đánh với ngươi, thế mà cũng đều không có kẻ nào địch nổi.
Chuyện này nếu như truyền đi, quả thực sẽ làm hao tổn danh dự của Xích Long Thành.
"Thiếu niên này hẳn là tu luyện "Kiếm Vương Đoán Cốt Pháp", tư chất thật kinh người, đã đạt đến cảnh giới tiểu thành." Phí lão thở dài.
Lão sống lâu thành tinh, ánh mắt đều muốn độc hơn so với bất luận kẻ nào.
Kỷ Nguyên Thần nghe thế, chân mày hơi nhíu lại.
Quang Minh Học Cung mặc dù cũng có Trúc Cơ Pháp, nhưng cho tới nay sẽ không dễ dàng ban tặng cho đệ tử, muốn tu luyện, trước tiên lai lịch cần phải sạch sẽ, mà còn phải trải qua quá trình thầm tra nghiêm ngặt.
Nhưng, có một số đệ tử chửa từng tu luyện Trúc Cơ Pháp vẫn có thể trấn áp những kẻ thu hoạch được truyền thừa kia như thường.
Nói cho cùng, còn phải xem là người nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận