Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 683

Nếu như nói đao phong màu đen là Ma Thần tàn phá bừa bãi nhân gian, thu gặt vận mệnh chúng sinh, như vậy đạo kiếm quang kinh thiên chính là vương giả trấn thủ nhân gian, ca trận rộng lớn, chỉ có một kiếm.
Ầm ầm! Một trận chiến này, kinh thiên động địa, bạo phát ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Vương Khung xem mà hãi hùng khiếp vía.
Cảnh giới của hai người cũng không được tính là cao, nhưng thực lực lại vượt quá tưởng tượng, bọn hắn đều lục lọi ra con đường thuộc về mình, đối với vận dụng cùng với chưởng khống lực lượng quả thực gần như là đạo.
Nếu như là tương tranh trong cùng thế hệ, hai người này bất kể là người nào cũng đều đủ để xưng là vương giả.
"Chiến đấu...lại còn có thể như thế này! ?" Trái tim của Vương Khung bỗng đập mạnh, hai mắt không chớp, sợ bỏ lỡ một khắc.
Ầm ầm! Đao kiếm cùng vang lên, sinh ra dị tượng ở bên trong nơi hoang dã này.
Hai bóng dáng giao thoa, đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, nhìn về trời cao xa xăm.
"Ngươi còn chưa tìm được phong mang của mình!"
"Kiếm của ngươi chưa có thành hình!"
Hai người khẽ nói, chiến ý quanh người tiêu tán thành vô hình.
"Một ngày nào đó, sẽ còn gặp lại!"
Đối phương khẽ nói, lưng đeo đại kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang, tiêu thất ở trong trường không mênh mông.
Về phần y, thì vác thanh đao màu đen kia, trở về nơi ác mộng ám ảnh.
"Vẫn đã trở lại!"
Giọng lẻ loi vang vọng trong tổ địa ngày xưa, nhiều năm chưa về, mảnh đất bị thiêu đốt năm xưa cũng đã được cỏ xanh bao phủ, tế đàn cổ lão cũng khó tìm được tung tích.
Phanh! Đột nhiên, đao quang bắn ra, quét ngang ngàn dặm.
Một ngọn núi cao bị chém ngang, một làn sóng quái vật hiển hiện ở giữa thiên địa.
Chỗ đó có một đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng, thân trên trần trụi, phủ đầy hoa văn đồ đằng màu xám.
"Danh sách Chân Vương..." Vương Khung sợ hãi.
Nam nhân trước mắt này chính là một đầu yêu thú đã đạp vào danh sách Chân Vương.
"Nhân loại, ngươi là người nào?" Nam tử ở trần lạnh giọng nói.
"Người lấy mạng ngươi!"
Lời còn chưa dứt, thanh đao màu đen phóng lên tận trời, đao ý khủng bố cuốn theo nộ hỏa cùng với cừu hận ngút trời, chém về phía trước.
"Hắc Nhận...ngươi là đứa bé chạy trốn năm xưa..." Nam tử ở trần nhăn mày nói.
Gã ngược lại là không ngờ được, tên tiểu gia hỏa trước kia vậy mà đã trưởng thành về mức độ này.
Ầm ầm! Nam tử ở trần khoát tay, vô số quái vật như sương xám bay ra từ trong cơ thể gã, phát ra tiếng gào thét lăng lệ.
Nhưng ở phía dưới đao quang đáng sợ kia, mọi thứ đều bị tiêu diệt và tan thành mây khói.
"Ngươi đáng chết!" Y nghiêm nghị gào thét, tâm cảnh nguyên bản như mặt nước nhấc lên gợn sóng.
Lửa giận của y, sự thù hận của y triệt để kích hoạt thanh đao màu đen.
Thanh đao bị nguyền rủa này bởi vì dao động cảm xúc, lực lượng lại đề thăng một lần nữa.
"Kẻ đáng thương bị nguyền rủa mà trầm luân bên trong lực lượng..." Nam tử ở trần hờ hững, thân thể của gã bỗng nhiên nứt ra, hóa thành sương xám che khuất bầu trời.
Đây mới là bản thể chân chính của gã.
Ầm ầm! Sương xám không ngừng nhúc nhích, thôn phệ hết thảy.
Đao mang màu đen bị gã nhấn chìm, hóa thành vô hình.
Bại!
Thanh niên rơi vào bên trong đống đổ nát, thanh đao màu đen chặn ngang trước người y, quang mang ảm đạm.
Nam tử ở trần tụ hợp một lần nữa, dạo bước đi tới, bên trong con ngươi lộ ra một tia lạnh lùng.
"Sống tạm nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là muốn chết! ?" Thanh niên thì thào tự nói.
Ký ức của y dường như lại trở lại đêm hôm đó.
Người thân yêu nhất của y, đổ ở trong ngực, lời nói sắp chia tay giống như là hi vọng, lại giống như là nguyền rủa, quanh quẩn bên tai.
"Từ hôm nay trở đi...ngươi phải bảo hộ tốt...chính mình..."
Vận mệnh bị nguyền rủa kia, từ một khắc này bắt đầu trầm luân, cho đến hôm nay, cũng đều không thể giải thoát.
Thanh niên giương mắt, nhìn thanh đao màu đen, thân đao băng lãnh loáng thoáng chiếu rọi ra thân ảnh tỷ tỷ.
Bỗng nhiên, trong mắt y lóe lên một tia hiểu ra, ánh mắt dần dần phát sáng lên.
"Ta vẫn luôn đang sống vì ngươi!"
Y cười, cười vô cùng thoải mái.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y cười.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của nam tử ở trần, thanh niên chậm rãi giơ tay cánh tay lên, cứ như vậy lướt nhẹ qua, như gió xuân hiu hiu.
Răng rắc...
Chỉ vỗ một cái, thanh đao màu đen gãy thành hai đoạn.
"Đây mới là phong mang của ta!"
Vào lúc này, khí tức trên người thanh niên bỗng nhiên biến hóa, vạn pháp hòa một, dung luyện một lò.
Đây mới là phong mang chân chính của y.
Bất kể là nguyền rủa, hay là gông xiềng, tất cả đều có thể bị chém đứt.
Cho dù là thanh đao màu đen kia, cũng khó có thể trói buộc vận mệnh của y, vây khốn tương lai của y.
Bất kể là quá khứ, hay là hiện tại, đều không thể chạm đến phong mang bất hủ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận