Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 799

"Vô pháp vô thiên, đại kiếp nhân loại!"
Trong lúc mê man, Vương Khung dường như nghe được thanh âm thì thầm ở bên tai.
Bên trong quang ảnh, nữ tử áo trắng tung hoành tuyệt đại, nhưng đối mặt với Diệt Hỏa Vương Tử, coi như cách đó thật xa, Hỏa Chủng trong cơ thể vẫn như cũ nóng lòng muốn thoát ra, như ngọn lửa ở bên trong gió mạnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ dập tắt.
"Thiên Đạo chí công, ta không tin tưởng trên đời này sẽ sinh ra dạng quái vật như ngươi..." Nữ tử áo trắng run giọng nói.
Rất hiển nhiên, khí tức mà Diệt Hỏa Vương Tử phát ra cực kỳ đặc biệt, cho dù chưa chạm vào cũng sẽ có sức tàn phá gần như huỷ diệt đối với nàng.
"Nhân loại...luôn chấp nhất coi những thiển kiến của mình là chân lý, có lẽ Hoắc Pháp Vương nói đúng, đây chính là giới hạn của nhân loại..." Diệt Hỏa Vương Tử mặt không biểu tình, bên trong con ngươi băng lãnh kia dường như không có một tơ một hào dao động tình cảm thuộc về nhân loại.
Thanh âm kia như một làn thu thuỷ, gợn sóng mênh mông, dung nhập vào Táng Viêm Hà cuồn cuộn không suy kiệt.
"Chân Không Gia Hương!" Đột nhiên, nữ tử áo trắng xuất thủ.
Trời đất như lồng lộng tập hợp lại, một tòa thế giới hư vô hiển hiện, tầng tầng lớp lớp, áp về hướng Diệt Hỏa Vương Tử.
"Châu chấu đá xe!" Diệt Hỏa Vương Tử khẽ nói.
Y đứng bất động, áo bào quanh người không gió mà bay, khẽ tung bay, phía dưới trời cao, toà thế giới đáng sợ kia vỡ tan thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, y xuất hiện ở phía sau nữ tử áo trắng giống như một bóng ma...
"Không có khả năng..." Trên mặt của nữ tử áo trắng toát ra vẻ hoảng sợ, nàng chậm rãi cúi đầu, bụng dưới đã bị bắn thủng, Hỏa Chủng tịch diệt, trở lại hư vô.
"Nhỏ yếu chính là tội lỗi! Ngươi hãy trở về dòng sông lớn này đi!" Diệt Hỏa Vương Tử khẽ nói.
Ánh mắt của nữ tử áo trắng dần dần tan rã, đôi chân như chìm xuống, sắp rơi xuống Táng Viêm Hà mãnh liệt.
"Tiểu Liệt Mã, ngươi không phải là đối thủ của y!"
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang vọng như gió xuân, khiến cho nước sông lạnh lẽo cũng đều trở nên ấm áp hơn một chút.
Nữ tử áo trắng hoảng hốt, một vị thanh niên không biết khi nào xuất hiện ở bên cạnh, ôm nàng vào trong ngực.
Thanh niên kia hình dạng thường thường, mặc áo vải, đi chân đất, với nụ cười rạng rỡ, như thể mặt trời treo trên bầu trời, chiếu sáng khắp thế gian.
"Ngươi...ngươi..." Nữ tử áo trắng nhìn thấy người tới, hai mắt long lanh, không thể tự chủ.
"Lâm La Thiên, ngươi rốt cuộc vẫn đã đến rồi!"
Ở nơi xa, Diệt Hỏa Vương Tử xoay người lại, nhìn vị thanh niên trước mắt này, trong mắt rốt cuộc cũng nhiều thêm một tia ánh sáng.
Dường như ở trong thiên địa mênh mông, chỉ có nam nhân trước mắt này có tư cách làm địch nhân của y.
"Lâm La Thiên! ! !" Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút, hắn rốt cuộc cũng biết nam nhân trước mắt này đến cùng là người nào.
Ba ngàn năm nay, cường giả đệ nhất thiên hạ, tồn tại vĩ đại nhất thời đại kia.
Chẳng trách người này giống như đã từng quen biết, hiện tại xem ra, cùng với thiếu niên Lâm La Thiên mà Vương Khung nhìn thấy ở bên trong « Mạt Pháp Kinh Quyển » xác thực có mấy phần tương tự.
"Ta đến rồi!" Lâm La Thiên nở nụ cười ấm áp, cúi đầu, nhìn nữ tử áo trắng trong ngực.
Y nhẹ nhàng nâng tay, phất qua vết thương dữ tợn kia.
Đột nhiên, Hỏa Chủng nguyên bản tịch diệt lại thiêu đốt một lần nữa, mặc dù yếu ớt, lại vô cùng ấm áp.
"Ngươi quả nhiên là một dị số!" Diệt Hỏa Vương Tử nhìn một màn trước mắt, không có bất cứ dao động gì, chỉ là nhẹ giọng nói.
"Năng lực của ta là thắp sáng Hỏa Chủng của người khác, để bọn hắn tản mát ra hào quang càng chói sáng...đối với thế nhân mà nói, năng lực như vậy chỉ là gân gà, vĩnh viễn không có cách nào trở thành cường giả chân chính..." Lâm La Thiên đột nhiên nói, y mỉm cười, giống như là tự giễu, lại phảng phất như đang ôn chuyện với bạn cũ.
Trước mặt y dường như cũng không phải là đại địch có thể chôn vùi nhân loại.
Diệt Hỏa Vương Tử không hề động đậy, cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.
"Nhưng mà...bất kể là thời đại nào, cũng đều cần năng lực như vậy...khi tất cả quang mang của tất cả moi người đều đầy đủ loá mắt...đó mới thực sự là quang minh..." Lâm La Thiên dần dần thu liễm nụ cười trên mặt, y buông nữ tử áo trắng xuống, chậm rãi đi tới.
"Đừng...đừng..." Nữ tử áo trắng siết chặt nắm đấm, trong mắt có nước mắt trong suốt lấp lóe.
Khí tức của Diệt Hỏa Vương Tử phô thiên cái địa, xâm chiếm vạn vật, liền ngay cả Táng Viêm Hà thao thao bất tuyệt dường như cũng đình chỉ lưu động.
"Cho dù là ngươi, cuối cùng vẫn phải chết ở chỗ này." Diệt Hỏa Vương Tử giống như đang nói về tương lai.
Oanh...
Đúng lúc này, Lâm La Thiên khoát tay, một ngọn Hỏa Chủng kỳ dị hiển hiện trong bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận