Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 1008

"Thập Nhị Vương Tọa...đã từng tìm hiểu huyền bí trong đó, dạng huyền bí đó chỉ có mười hai người kia biết, bọn hắn mở ra...chiếc hộp Pandora..." Đại hán trung niên mặc áo vải suy tư, nói ra một từ ngữ xa lạ đối với Vương Khung.
(*) Chiếc hộp Pandora ám chỉ một hành động nhỏ bé nhưng có thể gây ra tác hại rất lớn, hay chỉ những thứ hấp dẫn con người ta nhưng ẩn chứa những điều không tốt lành bên trong.
"Đó là thuyết pháp của Tần Hoàng, ý là cấm kỵ tai nạn, vô cùng vô tận..."
Đại hán trung niên mặc áo vải mặt không biểu tình nói, trà thơm trước người y càng trở nên nồng đậm, hơi nước tràn ngập.
"Bọn hắn nhìn thấy cái gì?" Vương Khung không nhịn được hỏi
"Mọi thứ Lâm La Thiên kiêng kỵ!"
Bắt đầu từ ngày đó, Thập Nhị Vương Tọa triệt để tuyệt tích nhân gian.
Vương toạ cổ lão đã mục nát, vốn dĩ không nên tụ hợp cùng một chỗ.
Nhưng bên trong bọn hắn xuất hiện một kẻ khác loại, dựa vào sức một mình hiểu rõ sự huyền bí của Lâm La Thiên, rình mò ra lực lượng của vương tọa, y không cần các vương tọa khác, liền có thể lại một lần nữa tìm được thông đạo kia.
"Ngươi đang nói..." Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút, trong giây lát liền đoán ra cái gì.
"Tần Đạp Thiên, nam nhân này là một dị số, ngàn vạn năm chung linh dục tú, y là tồn tại càng thêm khác loại so với Lâm La Thiên..."
Đề cập đến cái danh tự này, trong mắt của đại hán trung niên mặc áo vải rốt cuộc cũng hiện ra một tia chấn động.
"Tần Hoàng bệ hạ!" Vương Khung lộ ra thần sắc quả là thế.
Trên trời dưới đất, chỉ sợ không có người nào càng thêm thần bí, càng thêm đặc biệt hơn so với nam nhân này.
"Nếu như sinh ra sớm ba ngàn năm, y nhất định có thể tranh phong cùng với Lâm La Thiên...chỉ tiếc, y sinh sai thời đại." Đại hán trung niên mặc áo vải lắc đầu thở dài.
"Dù vậy, y vẫn như cũ đánh phá bố cục của Lâm La Thiên, dựa vào sức một mình, tiếp xúc đến tồn tại đáng sợ kia..."
"Tần Đạp Thiên quá bá đạo, quá cường thế, y phong ấn vương tọa, không cho phép thế gian nhúng chàm, muốn một người độc hưởng đại bí mật..." Mặt của đại hán trung niên mặc áo vải giống như chụp lên sương lạnh, lộ ra vẻ hờ hững.
"Cho nên các ngươi mới đánh chủ ý vào lão thất, muốn từ trên người y chiếm giữ sự huyền bí của huyết mạch Tần Hoàng." Vương Khung trầm giọng nói.
Hắn có thể kết luận, Huyền Thiên Quan có lai lịch phi phàm khó lường, nếu không sẽ không có khả năng biết nhiều bí mật như vậy.
"Y chỉ là một bước trong đó mà thôi, ngươi mới là trọng yếu nhất..." Đại hán trung niên mặc áo vải đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt chợt hiện tinh mang, như bao hàm nhật nguyệt.
Toàn thân lông tơ của Vương Khung dựng đứng, không nhịn được lui về phía sau một bước, vô thức hỏi: "Vì cái gì?"
"Bởi vì ngươi họ Vương, càng là bởi vì ngươi tu luyện « Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp »..."
"Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp! ?" Vương Khung nghi ngờ nói.
"Xem ra ngươi còn không biết, môn công pháp này còn có một cái tên khác, gọi là..." Đại hán trung niên mặc áo vải lạnh lùng nói.
"Ngươi đã nói quá nhiều!" Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, từ xa đến gần, giống như thiên lôi mênh mông, cuồn cuộn mà tới.
"Đây là..." Trong lòng Vương Khung khẽ động.
Thanh âm này hắn quá quen thuộc.
Đại hán trung niên mặc áo vải ngừng nói, y dừng lại động tác trong tay, ánh mắt biến thành hoảng hốt.
"Bao nhiêu năm, không ngờ được vẫn còn có một ngày gặp lại, tuế nguyệt quả nhiên mới là đại địch của nhân gian." Đại hán trung niên mặc áo vải than khẽ.
Y lấy ra hai chiếc chén ngọc, cầm ấm trà lên, rót hai chén trà xanh.
Hương trà bốn phía, lượn lờ như mây khói, huyễn hóa ra tầng tầng dị tượng.
Vương Khung nhìn thấy thế, khẽ hít vào, liền cảm thấy máu trong cơ thể nóng bỏng, Hỏa Chủng màu đen bùng lên mạnh mẽ, lại có xu thế tiến hóa.
Không thể nghi ngờ, đây cũng không phải là trà phổ thông, là trân phẩm nhân gian, hiếm có khó tìm.
Oanh...
Bên trong không trung, sấm vang như rồng gầm không ngớt, uy áp đáng sợ càng ngày càng gần, mặt đất cũng đều đang rung động.
Cỗ khí tức quen thuộc kia phảng phất như gần trong gang tấc.
Phanh! Đột nhiên, mái vòm nổ tung, bên trong không trung, một vị nam tử trung niên phá toái hư không mà đến, thần uy bá đạo, khí phách kinh thiên.
Thần Cương, người hộ đạo Quang Minh Học Cung, một trong Thập Nhị Vương Tọa ngày xưa xuất hiện ở phía trên toà Huyền Thiên Quan này.
Ánh mắt y như điện, khẽ đảo qua Vương Khung, cuối cùng rơi ở trên người đại hán trung niên mặc áo vải.
"Đã lâu không gặp..."
"Hung Thiết! ! !"
Sông núi đã xa, giang hồ cố nhân.
Thần Cương đạp không mà đến, hờ hững nhìn qua đại hán trung niên mặc áo vải.
Hung Thiết, một trong Thập Nhị Vương Tọa.
Là cao thủ cái thế nổi danh cùng với Hắc Nhận, Thần Cương, Thiên Nha, Vong Linh, Đại Kiếm, người đốn củi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận