Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 717

Dưới một chiêu này, thần quỷ ẩn núp, vạn thú kinh dị, mỗi một góc đều bị khí tức hủy diệt tràn ngập.
"Lực lượng đáng sợ...một chiêu này đã triệt để hoàn thiện!"
"Một đao này đại biểu cho ý chí của Đồ Phu, thẳng tiến không lùi, chỉ có chiến đấu và chiến thắng...ở phía trên hành trình của nam nhân này là không cho phép xuất hiện thất bại!"
"Đây là một thanh đao tất sát...cũng là một thanh đao tất thắng..."
Đám người sợ hãi, cảm nhận được lực lượng đáng sợ uẩn tàng bên trong cỗ ý chí chí, vô cùng sắc bén, không thể xóa nhòa.
Ầm ầm! Tố Huyền Chân giống như một đoàn hỏa diễm, va chạm cùng với lôi điện và hung mang đầy trời.
Hai cỗ lực lượng chia thiên địa thành màu đỏ và tím.
Đại địa nứt vỡ, phong vân đại biến, khói bụi bay ngược như lốc xoáy quét ngang bầu trời, áp suất không khí chung quanh nặng nề đến cực điểm, cương phong phần phật, giống như đao sắc cứa vào nhân sinh.
Trận đại chiến này kinh thiên động địa, hiếm thấy trong cùng thế hệ.
Bất kể là Tố Huyền Chân, hay là Vương Khung, bọn hắn đều đã đi đến cực hạn của cảnh giới Bổ Nguyên, thậm chí là đã đánh phá cực hạn, chạm đến lĩnh vực Chi Phối Giả.
Dương Kỳ, Diệp Mặc, Vũ Vô Cực, Ngọc Thiên Tâm đều mở to hai mắt, không muốn bỏ lỡ một tơ một hào.
Ông! Trong bụi mù đầy trời, luồng hoa lửa kia bị lôi điện thôn phệ, càng ngày càng trở nên yếu ớt, giống như rơi vào vực thẳm vô tận, rốt cuộc khó mà hiện ra quang mang vô lượng.
"Bại...Tố Huyền Chân bại!" Vũ Vô Cực nghẹn ngào quát.
Sự cường đại của Vương Khung nằm ngoài dự đoán của bọn hắn, ở dưới một chiêu kia, khóa chặt càn khôn, mạnh như Tố Huyền Chân vậy mà cũng đều bại.
Lần « Mạt Pháp Kinh Quyển » mở ra này, sợ rằng thu hoạch lớn nhất sẽ chính là Vương Khung.
"Quá mạnh...trong thời đại này có Đồ Phu...bên trong cùng thế hệ có thể chống đỡ được hắn lại có mấy người?" Ngọc Thiên Tâm lộ ra thần sắc hoảng hốt, không nhịn được sinh ra ý nghĩ đặc thù.
Tần Hoàng đã từng nói, giang sơn đời nào cũng có tài tử ra, đều sẽ tỏa sáng mấy trăm năm.
Thời đại của thế hệ tuổi trẻ đã tiến đến, thiên hạ hiện nay chính là sân khấu của bọn hắn, tranh phong trong cùng thế hệ, mấy chục năm sau, bên trong những người này liền sẽ có người trổ hết tài năng, đứng tại đỉnh phong thời đại, đứng tại đỉnh thiên địa, nhìn xuống hậu bối.
Giống như Thập Nhị Vương Tọa ngày đó.
Hiện nay, Vương Khung chính là người nổi bật bên trong.
Ở một thời đại cùng với hắn cùng, vừa là may mắn, cũng vừa là bi ai.
May mắn là, có thể gặp được kỳ tích cùng với truyền kỳ, bi ai là, chân chính có thể nhảy qua tấm bia to kia, lại có được mấy người?
Thiên kiêu nào mà không kiêu ngạo, nhưng Đồ Phu là không bao giờ bị đánh bại!
"Ha ha ha...Đồ Phu...ngươi không thể giết được ta!" Đột nhiên, một tràng cười điên cuồng chấn động.
Trong bụi mù, ánh lửa khủng bố dâng lên ngút trời, như khôi phục từ bên trong vực thẳm, phong mang đáng sợ trực tiếp phá vỡ hư không, đâm xuyên tới.
Thần sắc của Vương Khung đại biến, phi thân lui lại, luồng thần viêm kia trực tiếp đâm rách cánh tay của hắn, sau đó xẹt qua.
Máu tươi tung toé, đánh vào đại địa, lực lượng quỷ dị kia ăn mòn máu thịt, thậm chí còn trực tiếp thiêu đốt nguyên khí hầu như không còn.
"Không chết?" Trong lòng mọi người giật thót một cái, biến cố đến quá nhanh, ai cũng không biết chuyện gì đã phát sinh.
Trong bụi mù, Tố Huyền Chân cất bước đi tới, trong tay y cầm một đoàn hỏa diễm, sáng rực thiêu đốt, đan hà dâng lên.
Đó là Hỏa Chủng của y.
Vũ Vô Cực mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng.
Từ khi y tu hành đến nay, đây là lần thứ nhất nhìn thấy có người vậy mà có thể lấy Hỏa Chủng ra từ trong cơ thể, thoát ly nhục thân, giữ trong bàn tay.
"Dị hỏa! ?" Vương Khung nhăn mày lại.
Hắn có thể cảm nhận sâu sắc rằng Hỏa Chủng của Tố Huyền Chân đều hoàn toàn khác biệt so với tất cả những Hỏa Chủng hắn đã từng nhìn thấy.
Thậm chí ngọn Hỏa Chủng này đã vượt qua phạm trù Hỏa Chủng bình thường.
"Đồ Phu, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết ở chỗ này, năng lực của ngươi là không có tác dụng đối với ta!" Tố Huyền Chân nhếch miệng cười.
Y nâng bàn tay lên, Hỏa Chủng trong tay vậy mà biến hoá, hóa thành một thanh kiếm hỏa diễm.
"Chuyện này..."
"Y muốn dùng Hỏa Chủng để chiến đấu?"
Dương Kỳ lộ ra thần sắc cổ quái, loại chuyện này đừng nói là nhìn thấy, liền ngay cả nghe cũng đều chưa từng nghe thấy.
"Côn trùng đáng thương, sự an nhàn quá lâu đã khiến cho nhân loại mất đi năng lực tiến hóa, tu hành Hỏa Chủng, còn chưa kịp thay đổi...các ngươi liền đã bị vận mệnh đào thải..." Tố Huyền Chân cười ha hả, cười đến cuồng vọng vô biên.
Mạnh như lực lượng của Vương Khung cũng đều khó mà tạo thành tổn thương đối với y, y tự nhiên có tư cách dùng tư thái người thắng chế giễu đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận