Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 361

Nghiêm trọng nhất chính là Minh Hạo Nhiên, tròng mắt của y bị móc ra, kinh mạch toàn thân đứt gãy, cơ thể co giật bất thường, hàm răng cắn chặt, máu tươi rỉ ra.
Một màn này, làm cho Vương Khung triệt để mất khống chế.
Năng lực của Minh Hạo Nhiên toàn bộ nhờ vào con mắt, hiện nay, hai mắt của y bị móc ra, chẳng khác gì là phế bỏ hi vọng tu hành đời này của y.
Phanh phanh Phanh!
Thanh niên trong không trung đưa tay vung lên, trọng lực chung quanh lập tức đột nhiên trở nên nặng nề, từng thân ảnh lần lượt giống như đá lăn, rơi về phía mặt đất.
Vào lúc này, lửa giận của Vương Khung bốc lên ngút trời, rốt cuộc không thể ức chế, từ khi đi ra khỏi Tam Dương Trấn đến nay, hắn còn chưa khi nào phẫn nộ giống như ngày hôm nay.
Những đồng môn thân thiết này đã đi cùng với hắn suốt chặn đường, thậm chí còn cùng nhau trải qua sinh tử.
Đặc biệt là Minh Hạo Nhiên, từ khi tiến vào Quang Minh Học Cung liền đi theo bên cạnh hắn, coi như là đối mặt với sự bức bách của Ngọc Mãn Đường, y cũng đều không chút do dự đứng ở sau lưng Vương Khung.
Vì tiến tới từng bước, y không biết đã hao phí bao nhiêu tâm huyết, chịu đựng bao nhiêu thống khổ, mới có tu vi cùng với thành tựu như hôm nay, thậm chí ngay cả trong tộc cũng đều lau mắt mà nhìn đối với y.
Minh Hạo Nhiên hiện nay, đã sớm không phải thiếu gia ăn chơi lúc trước, y vô cùng kiên định đi theo Vương Khung, tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Nhưng hai người trước mặt này đã triệt để huỷ đi hy vọng của y.
Tất cả những thứ này vẻn vẹn chỉ bởi vì quan hệ giữa y cùng với Vương Khung.
Bởi vì hắn, tương lai của Minh Hạo Nhiên mất đi ánh sáng từ đây.
"Một đám phế vật mà thôi, ngươi không khống chế nổi tâm tình của mình, xem ra tư chất có hạn." Thanh niên trong không trung cười nói.
"Các ngươi muốn chết!" Lúc này, trong mắt Vương Khung chỉ có giết chóc!
Vương Khung phẫn nộ trước nay chưa từng có, lúc này, trong lòng La Thanh Nguyên nổi lên một tia kỳ quái.
"Các ngươi dám động thủ ở trong Quang Minh Học Cung?"
Kỷ Nguyên Thần hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm hai vị môn nhân Thánh Điện vô pháp vô thiên trước mặt này, trong lòng đã nổi cơn thịnh nộ.
Đệ tử ba đại viện, đều là tinh anh do Quang Minh Học Cung tuyển ra, lại cứ như vậy bị phế sạch.
Đặc biệt là Minh Hạo Nhiên, tiềm năng bạo phát, thật vất vả mới đi đến một bước này, hiện nay đôi mắt bị phế, nửa đời sau chú định sẽ sống trong thống khổ.
Giết người tru tâm, những người này không có đuổi tận giết tuyệt, lại dùng phương pháp càng tàn nhẫn để cho bọn hắn sống tiếp.
Thân là đại chấp giáo, y làm sao có thể nhẫn?
"Đại chấp giáo, những người này ngang nhiên bất chấp sắc lệnh của Thánh Điện, khiêu khích uy nghiêm của Thánh Điện, chúng ta chỉ là chiếu theo quy củ làm việc mà thôi, giữ lại tính mạng của bọn hắn, đã là nể mặt mũi của Quang Minh Học Cung." Hoàng Thương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Vương Khung.
"Nếu như ngài khăng khăng xuất thủ, muốn bảo hộ những kẻ phản nghịch này, ta tự nhiên không phải là đối thủ."
"Nhưng lần tiếp theo, đến liền chính là đội chấp pháp Thánh Điện."
Môn nhân Thánh Điện, không chỉ thực lực cao cường, đầu óc cũng vô cùng nhanh nhạy, bọn hắn miệng nói đại nghĩa, tay cầm cờ hiệu Thánh Điện, thậm chí còn dám động thủ đả thương người ở bên trong ba đại viện, chính là biết được Kỷ Nguyên Thần sẽ sợ ném chuột vỡ bình.
Dùng thực lực của Kỷ Nguyên Thần muốn thu thập hai tên tiểu gia hỏa này cũng chỉ đơn giản giống như giẫm chết một con kiến.
Tuy nhiên nếu như y thật sự xuất thủ, liền biểu thị đối kháng với Thánh Điện, hậu quả như vậy là khó có thể tưởng tượng.
Hoàng Thương liếc xéo, lộ ra nụ cười lạnh.
Lực lượng cá nhân vĩnh viễn không có cách nào đối kháng với thế lực truyền thừa, đặc biệt là dạng truyền thừa cổ lão giống như Thánh Điện.
Đại chấp giáo thì lại như thế nào? Vẫn như cũ không dám động vào y, nguyên nhân bởi vì y đại biểu cho Thánh Điện.
"Tiền bối, làm phiền ngài mang theo mấy người Tiểu Minh rời đi trước."
Đúng lúc này, Vương Khung nói chuyện, giọng nói của hắn biến thành vô cùng bình tĩnh, xưng hô cũng rốt cuộc không còn là đại chấp giáo, mà gọi là tiền bối.
Kỷ Nguyên Thần nhíu mày, mơ hồ cảm giác được một chút bất an.
"Vương Khung..."
"Còn xin tiền bối thành toàn."
"Chờ ta!" Kỷ Nguyên Thần biết rõ, lúc này chỉ có cung chủ ra mặt mới có thể giải quyết hết thảy.
Y vung tay lên, lực lượng vô hình cuốn theo mấy người Minh Hạo Nhiên đã trọng thương phóng lên tận trời.
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, xem ra ngươi đã làm ra quyết định sáng suốt, đi theo chúng ta." Hoàng Thương hơi hơi nâng khóe miệng lên, ngậm vẻ mỉa mai.
Ở trước mặt đại thế cùng với thực lực tuyệt đối, hành động theo cảm tính vĩnh viễn là hành vi ngu xuẩn nhất.
Hiển nhiên, trong mắt y, Vương Khung đã làm ra lựa chọn sáng suốt.
Ông! Đột nhiên, một tiếng đao ngâm vang vọng, phong mang của Hắc Long Đao ở dưới ánh mặt trời trở nên cực kỳ chói mắt.
Ánh mắt của thanh niên trong không trung hơi trầm xuống, cười lạnh nói: "Xem ra hắn đã làm ra quyết định ngu xuẩn nhất!"
"Bằng vào một chút thực lực ấy còn muốn động thủ cùng với chúng ta?" Hoàng Thương cũng cười một tiếng.
Y bước ra một bước, quanh người bốc lên hơi nước, nhiệt độ kinh khủng khiến cho mặt đất nứt ra, từng vết nứt lan tràn về nơi xa.
"Ta không cần dùng tay, để cho ngươi biết rõ cái gì gọi là cách biệt một trời một vực." Thân hình Hoàng Thương bỗng nhiên nổ tung, như là hơi nước tiêu tán.
Sau một khắc, hơi nước cực nóng kia phiêu hốt ở trước mặt Vương Khung, thân ảnh kinh khủng đi ra từ bên trong, ép tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận