Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 203

"Thiên Địa Hồng Lô, dùng thân luyện đan, bộ cổ kinh này đúng là rất thần diệu, chỉ tiếc là hắn không luyện được." Ánh mắt của Diệp Thiên không một gợn sóng, dường như trên đời này không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc của gã chập trùng.
"Coi như hắn thật sự luyện thành, cũng không sao, cả thế gian đều là địch, lại có thể vô địch, đây mới là phong cảnh trên đỉnh cao nhất."
Từ Kinh Hoàng nghe thế, khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên một vệt tán thưởng.
Diệp Thiên, tuyệt đối là đệ tử kinh diễm nhất gã từng gặp trên đời này.
Chỉ chừng ấy tuổi, phong mang kinh thế, che đậy cùng thế hệ, càng khó hơn chính là, khí chất của gã thâm trầm như vực sâu, khí phách của gã kinh người giống như biển.
Vô luận là yêu nghiệt thiên tài như thế nào, đối với gã mà nói, đều như không
Bởi vì trong mắt gã, cử thế vô địch, bên trong cùng thế hệ, không có người nào có thể rung chuyển địa vị của gã.
Chính là bởi vì có lòng tin cùng với thực lực vô địch như vậy, Diệp Thiên mới có thể toả ra hào quang chói mắt như vậy, mạnh như La Vương Thành cũng đều ưu ái có thừa đối với gã.
Dạng người như Diệp Thiên, chú định sẽ không thất bại.
"Tên tiểu tử kia cho rằng Hỏa Chủng của mình lại cháy lên, liền có thể nghịch thiên lật bàn, muốn hót một tiếng kinh người trên Sơ Vương Tế, rung chuyển địa vị của ngươi." Từ Kinh Hoàng đã sớm đoán được ý đồ của Vương Khung.
"Đã như vậy, ta liền khiến cho hắn ngã quỵ một lần nữa." Diệp Thiên hờ hững nói.
Trên mặt của gã, thủy chung không nổi sóng, bất kỳ ý niệm gì cũng đều thoáng qua tức thì, không ở lại bên trong tưởng niệm của gã mảy may.
"Vậy liền để cho hắn sống nhiều thêm mấy ngày." Từ Kinh Hoàng cười lạnh.
Trong mắt gã, ý đồ của Vương Khung liếc qua liền thấy ngay, muốn mượn nhờ Sơ Vương Tế lật lại bản án, đó là vì hắn căn bản không biết rõ sự cường đại cùng với kinh khủng của Diệp Thiên.
Nếu như hắn biết, liền sẽ rõ ràng loại ý nghĩ này có bao nhiêu buồn cười.
"Thật sự là trò hay!" Từ Kinh Hoàng mỉm cười, không khỏi lộ ra vẻ chờ mong.
...
Tại đế đô, trong Tần Hoàng Cung!
Trong cổ điện, mây khói lượn lờ, khí thế bừng bừng, một bóng người đứng sừng sững trên cùng, tựa như tượng thần trong miếu, uy nghiêm vô cùng.
Lý Thuần Phong đi đến trước điện, chỉnh y quan ngay ngắn, cũng không bước vào mà là trực tiếp hành lễ.
"Bệ hạ, ta đã trở về!"
"Có thu hoạch gì không?"
Một giọng nói truyền ra từ bên trong cổ điện, sừng sững giống như núi cao, ù ù quanh quẩn, làm cho tâm thần người ta chấn động.
Lý Thuần Phong lộ ra sắc mặt khẩn trương, tâm trạng lập tức bình tĩnh.
Tần Hoàng rất cường đại, cũng rất thần bí, mỗi lần đối mặt với y, đều như cách tinh hà, không khỏi trông mong, lại lòng mang kính sợ.
"Hồi bẩm bệ hạ, cuối cùng cũng có một chút thu hoạch." Lý Thuần Phong vội vàng nói: "Lần này thu hoạch được một loại bảo vật, hẳn là có một chút trợ giúp đối với nghiên cứu trước mắt."
"Bảo vật gì?" Thanh âm kia vang lên một lần nữa.
"Lục Thần Khu Văn Thủy!"
Ông! Đột nhiên, cổ điện chấn động, mây khói hỗn loạn, mây mù bừng bừng, liền ngay cả thân ảnh ở chỗ sâu kia cũng đều bắt đầu trở nên mơ hồ, càng trở nên rộng rãi, tràn ngập thiên địa.
Sắc mặt của Lý Thuần Phong đột biến, thân thể cúi xuống thấp hơn.
"Hết thảy hữu vi pháp, mộng huyễn như bọt nước, như sương cũng như điện, cần phải được quan sát!"
Đột nhiên, một tiếng hát vang vọng, khiến nhân tâm nhẹ nhõm.
Lý Thuần Phong bừng tỉnh, chỉ cảm thấy tiếng hát này huyền bí mịt mờ, ẩn náu thiên cơ.
"Nhân sinh như mộng, mỗi một giấc mơ có lẽ chính là một phương thế giới, ở trong đó hết thảy đều như thật, sau khi tỉnh mộng lại hóa thành hư huyễn, hư hư thật thật, thật thật giả giả, nhất nguyên phục thủy, vạn tượng đổi mới."
Tần Hoàng thở dài một tiếng, rốt cuộc không còn uy nghi như vừa rồi, ngược lại là lộ ra vẻ cô đơn.
"Lý Thuần Phong, có lẽ ở trong một mộng cảnh khác, cũng có một kẻ như ngươi."
Lý Thuần Phong nghe thế, sắc mặt trở nên cổ quái.
Mặc dù Tần Hoàng sẽ thường xuyên nói những lời nói kỳ quái, nhưng những lời nói ra hôm nay, y lại là thật sự nghe không hiểu.
"Lục Thần Khu Văn Thủy, thật là có ý tứ." Tần Hoàng bỗng nhiên cười.
Tiếng cười kia ù ù như kinh lôi, chấn động đến mây khói tản mát, làm cho cả cổ điện rung chuyển.
Lý Thuần Phong sửng sốt.
Y đã thật lâu không có trông thấy bệ hạ cười thoải mái đến như vậy, nhưng vấn đề là cười ở điểm nào?
Lục Thần Khu Văn Thủy? Cái tên này rất buồn cười sao?
"Thưởng!"
Vừa dứt lời, một vị lực sĩ giáp vàng ở bên cạnh bưng một cái mâm vàng đi tới, trên đó là một bình thuỷ tinh trong suốt tuyệt đẹp với những viên kẹo màu trắng trông giống như những viên đan.
"Bệ hạ, đây là cái gì?" Lý Thuần Phong hỏi.
"Ngươi luôn ở trong nhà không ra ngoài, say mê nghiên cứu, đối với chuyện bên ngoài ngược lại là không thèm quan tâm." Âm thanh ung dung của Tần Hoàng truyền đến.
"Đây là một món ăn thú vị mà ta phân phó viện nghiên cứu sản xuất ra, có vị ngọt ngào, kết cấu mềm mại, không chỉ làm sảng khoái hơi thở mà còn có thể thổi bong bóng."
Lý Thuần Phong nghe thế, sửng sốt: "Có thể thổi bong bóng?"
Y có một chút khó có thể tin nhìn về phía chỗ sâu cổ điện, đường đường là Tần Hoàng bệ hạ, chấp chưởng thiên hạ, tay cầm quyền hành, lại vẫn có tâm tư chơi những món đồ chơi nhỏ này?
"Hiện nay loại đồ vật này đã vang dội đế đô, trở thành món ăn cần phải có của giới trẻ, cũng coi như là một khoản thu nhập bổ sung cho quốc khố."
Lý Thuần Phong nghiêm mặt, nổi lòng tôn kính.
Tần Hoàng bệ hạ, không hổ là đế giả đệ nhất từ xưa đến nay, cho dù là món đồ chơi nhỏ như vậy, trong mắt y cũng đều là công cụ phục vụ lợi ích cho quốc gia và người dân, cho tới bây giờ cũng không vì mục đích sở thích và thú vui của bản thân, khí độ cùng với cảnh giới như thế, thực sự khiến cho y thán phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận