Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 911

Chân nguyên màu đen nổ vang, như là vực thẳm.
Vương Khung đứng sừng sững ở bên trong!
"Ừm?" Vương Giác Thần đột nhiên dừng tay, bên trong tròng mắt của y hiện lên một tia kinh ngạc, giống như một bông hoa nở rộ.
"Hỏa Chủng màu đen...ha ha ha...quả nhiên có ý tứ..." Vương Giác Thần đột nhiên cười to, tiếng cười điên cuồng, như kinh lôi phá thiên.
Đột nhiên, y động, bàn tay lớn rơi xuống, chụp vào Vương Khung.
Hư không nứt ra, đại địa rạn nứt, tất cả hỏa diễm chung quanh đều tan tác, toàn bộ Thánh Hỏa Trủng đều bị lan đến.
Nam nhân này quả thực kinh khủng đến mức khiến cho người ta giận sôi.
Chết đi đã ba ngàn năm, chỉ dựa vào vết tích lưu lại vậy mà cũng đều có uy năng như thế, che đậy nhân thế, không ai có thể sánh vai.
"Xong đời rồi!" Trong lòng Vương Khung giật thót một cái.
Ông! Đúng lúc này, ánh vàng thần thánh hiện lên ở trước người hắn, hóa thành một lớp màng cực lớn chậm rãi mở ra.
Phanh! Vạn đạo hoa lửa, bắn tung tóe trong trời cao.
Bàn tay lớn vô địch kia lại bị ngăn trở.
Ngay cả Vương Huyền Cương cũng đều bị một bàn tay đánh bay, ai có thể ngăn trở bước chân của nam nhân này?
"Người nào?" Vương Khung bỗng nhiên quay đầu, trong nháy mắt liền sửng sốt.
"Bạch...Bạch gia! ?"
"Thánh trận đã luyện thành!" Bạch gia dựng đứng hai lỗ tai, đôi mắt khẽ đảo.
Lúc này, Bạch gia biến thành bất đồng, thân khoác kim mang, khí tức màu trắng sữa không ngừng chui vào trong cơ thể của nó.
Toàn bộ Thánh Hỏa Trủng phảng phất như đang khôi phục, giống như sinh mệnh, thổ nạp hô hấp cũng đều chậm rãi đồng bộ theo dao động của đạo thân ảnh kia.
Từng cột ánh sáng màu trắng sữa phóng lên tận trời, thần thánh trang nghiêm, chiếu sáng cả tòa Thánh Hỏa Trủng.
"Chuyện này...chuyện này là..."
Ở bên ngoài Thánh Hỏa Trủng, hai vị lão giả tỉnh lại từ bên trong huyễn tượng, nhìn cảnh tượng trước mắt, bên trong con ngươi già nua lộ ra rung động thật sâu.
"Thánh Hỏa Trủng là một tòa trận pháp?"
Hai vị lão giả nhìn nhau, đều từ trên mặt đối phương nhìn ra thần sắc chấn kinh thật sâu.
Thân là cường giả cảnh giới Linh Lô, bô lão cao tầng của Quang Minh Học Cung.
Bí mật này liền ngay cả bọn hắn cũng không biết.
"Thánh Hỏa Trủng là trận pháp, chuyện này..." Bên trên Tân Hỏa Sơn, Vương Huyền Cương ngơ ngác nhìn về phương hướng Thánh Hỏa Trủng.
Đối với bí mật của Thánh Hỏa Trủng, liền ngay cả vị đại giáo ti này cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Oanh...
Cột sáng vọt lên trời càng ngày càng nhiều, tiền bối ngủ say ở đây dường như cũng đang khôi phục lại, lực lượng đáng sợ không ngớt như sơn hải, vô biên giống như tinh hà, ấp ủ ở dưới chân Bạch gia.
"Ngươi?" Vương Giác Thần liếc mắt nhìn lại.
"Trước kia...bên người nam nhân kia cũng có một con lừa màu trắng...ngươi là nó sao?" Vương Giác Thần khẽ nói.
Vương Khung kinh hãi thất thần!
"Ta là ông nội của ngươi!" Bạch gia quát to một tiếng, phóng lên tận trời, nghiêm nghị quát: "Động thủ!"
"Chơi chết y!"
Vương Khung cũng không chần chờ, phối hợp ăn ý cùng với Bạch gia, trực tiếp phát động "Linh Sào" !
Linh khí trong thiên địa như là vòng xoáy điên cuồng tuôn vào trong cơ thể Vương Khung.
Chỉ một thoáng, linh khí chung quanh dần dần khô cạn.
Một trăm dặm!
Ba trăm dặm!
Năm trăm dặm!
Tám trăm dặm!
...
Khu vực linh khí khô cạn không ngừng khuếch trương.
"Chư pháp diệt độ, Phế Thổ tai ách!" Vương Giác Thần khẽ liếc mắt nhìn Vương Khung.
Năng lực Linh Sào đối với y dường như cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Thân thể của y cũng không có tán diệt giống như hóa thân của những tiền bối Quang Minh Học Cung kia, nhiều nhất chỉ là thân thể ảm đạm một chút.
"Vết tích thiên địa mà thôi, trang bức cái con mẹ ngươi!" Bạch gia quát to một tiếng.
Đột nhiên, từng luồng ánh sáng màu trắng sữa thánh khiết tụ hợp ở trước người nó, hóa thành một mũi tên.
Tiếng nổ vang chói tai như lôi điện, lực lượng khủng bố chấn động hư không.
Trong lúc mê man, quanh thân mũi tên kia có vô số thân ảnh lấp lóe, tiền bối cổ lão khôi phục vào thời khắc này, bọn họ hát vang niệm tụng, truyền thừa tân hỏa, anh linh ở bên trên, bất hủ bất diệt.
"Thánh Ca Chi Tiễn!"
Ông! Mũi tên đáng sợ kia bắn ra, lực lượng khuấy động phảng phất như có thể bắn thủng thiên địa.
Vương Giác Thần đứng sừng sững ở phía trên trời cao, thời không chung quanh phảng phất như ngưng kết.
Y nói cho cùng chỉ là một đạo vết tích, ngay cả hóa thân cũng không được tính, ba ngàn năm đã qua, đối mặt với lực lượng cả tòa Thánh Hỏa Trủng căn bản là không thể tránh né.
Oanh...
Thánh Ca Chi Tiễn xuyên thủng thân thể của y, dao động hủy diệt lan tràn trong giây lát.
Ánh sáng màu trắng sữa che đậy hết thảy.
Đối mặt với dạng lực lượng này, không có bất luận sinh linh nào có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
"Rốt cuộc cũng giết chết được!" Vương Khung nhẹ nhàng thở ra.
Hô...
Ánh sáng đầy trời lưu động, một thân ảnh chậm rãi chui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận