Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 351

Vị thiếu niên vô cùng thần bí kia lại có thể làm cho La Sinh Sát Kiếm bên trong truyền thuyết vì hắn, không tiếc đại khai sát giới, thậm chí chém giết đồng tộc, quả thực có thể xưng là kỳ tích, bất khả tư nghị.
Lập tức, từng tia ánh mắt nhìn về phía Vương Khung.
"Mẹ kiếp, hoá ra thật sự lợi hại như vậy!" Hai mắt của Vương Khung trừng trừng, có một chút hoảng hốt.
Hắn phát hiện ra mình tới cùng vẫn đã đánh giá thấp hung danh của La Sinh Sát Kiếm, đây quả thật là người điên, căn bản không quản trường hợp, đại cục, đối tượng nào...muốn giết liền giết!
Trên thực tế, La Ma cái gì cũng chưa có làm, cũng chỉ là rống lên hai tiếng, làm ra tư thế gây bất lợi cho Vương Khung mà thôi, như vậy cũng đều bị giết.
Trên thực tế, y chết có chút oan.
Nếu như La Ma biết kết cục của mình sẽ là như vậy, y sẽ tuyệt đối không xuất đầu vì Diệp Thiên, sẽ càng thêm không nhằm vào Vương Khung.
Phải biết rằng, liền ngay cả cảnh giới Dung Binh cũng đều đã vô cùng hi hữu, tu hành không dễ, huống chi là cao thủ cảnh giới Linh Lô.
Có thể đi đến một bước này, không biết rõ hao phí bao nhiêu tài nguyên cùng với cơ duyên, dễ dàng sao?
Nếu biết mình hôm nay có hung hiểm vẫn lạc, vô luận như thế nào, La Ma cũng đều sẽ không đuổi trở về từ ngoài vạn dặm.
So sánh cùng với tính mệnh của chính mình, hôn sự của Diệp Thiên chỉ được tính là cái rắm, gã coi như mọc sừng đầy đầu cũng đều không liên quan tới y.
Nhưng mà, hết thảy cũng đều không có hai chữ nếu như.
Hiện nay La Ma đã là một người chết, hơn nữa còn tung toé khắp nơi, tản mát tại khắp các ngõ ngách La Vương Thành, chính là cái loại muốn hốt cũng không thể hốt lại kia.
"Quá ác, so với ta còn ác hơn."
Vương Khung không nhịn được tán thưởng, đột nhiên, hắn cảm thấy tự tin lại dâng lên, sống lưng cũng đều không tự giác ưỡn thẳng, ánh mắt đảo qua, lộ ra một tia ngạo nghễ cùng với lãnh ý.
"Nực cười, vừa rồi là ai muốn động ta, làm sao đều câm điếc rồi?" Vương Khung như bị điên, đột nhiên lớn lối.
Hắn trừng mắt nhìn, dùng ánh mắt mỉa mai đảo qua gương mặt của từng người.
"Một đám khốn nạn, lão tử hiện tại liền đứng ở chỗ này, đến động ta đi?"
Nói xong, Vương Khung không chạy, hai tay chống nạnh, bước ra một bước.
"Nực cười, mới vừa rồi từng kẻ không phải đều rất lợi hại sao, một đám ngu xuẩn, nhìn cái gì, ta chính là mắng ngươi đó, làm sao? Đến động ta đi, ngươi động ta một cái thử xem?"
Vương Khung chỉ vào Hứa Kiếm Tu sau lưng Diệp Thiên chửi ầm lên.
Vị cao thủ cảnh giới Linh Lô này bị hắn chỉ vào cái mũi, mắng cho ngũ quan vặn vẹo, khóe miệng co giật, hai mắt phun lửa.
Y rất muốn dùng một bàn tay chụp chết Vương Khung, nhưng mà ánh mắt dư quang quét được La Sinh Sát Kiếm đang nhìn mình chằm chằm, khiến cho lửa giận trong lòng y dập tắt trong giây lát.
Vị sát tinh này ngay cả cao thủ đồng tộc cũng đều dám giết, chứ đừng nói là y, nếu thật sự động thủ, thực lực của y còn không bằng La Ma!
"Miệng của ngươi thật ác!" La Thanh Nguyên trốn sau lưng Vương Khung nhỏ giọng nói lầm bầm, nàng giương mắt nhìn Vương Khung, lại chợt bổ sung: "Nhưng ta thích."
Trong lòng Vương Khung khẽ động, nhích lại gần La Thanh Nguyên nói: "Sự tình thổ lộ, đợi đến thời điểm không có người lại làm."
"Phi...ai thèm thổ lộ với ngươi chứ..." La Thanh Nguyên cắn răng nói.
Hai người tuy là xì xào bàn tán, nhưng những người ở trong sân đều là cao thủ, cho dù là âm thanh muỗi bay cũng đều có thể nghe thấy.
Mỗi một người đều nhìn ngây ngốc, không ai ngờ được sự tình sẽ phát triển đến loại trình độ này, có La Sinh Sát Kiếm làm chỗ dựa, Vương Khung quả thực phách lối tới cực điểm, không chỉ chỉ vào cái mũi của cao thủ cảnh giới Linh Lô chửi rủa, thế mà còn liếc mắt đưa tình cùng với La Thanh Nguyên, quả thực đều xem bọn hắn như người chết.
"Ta quyết định, người này sau này sẽ là thần tượng của ta, quá lợi hại."
"Ta sắp điên rồi, vị Vương Khung này vì sao lại lợi hại như vậy?"
"Đời này nếu như có thể chỉ vào cái mũi của cao thủ cảnh giới Linh Lô mắng, cho dù chết cũng đáng."
Thế hệ trẻ tuổi nhìn một màn này đều là nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng có người lộ ra thần sắc không đúng, đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
Vị đại sư huynh Quang Minh Học Cung này biệt khuất đến cực hạn, bắt đầu từ lúc Vương Khung xuất hiện, liền ăn thiệt thòi tầng tầng, khí thế liên tiếp lọt vào suy yếu.
Có thể nói, sau ngày hôm nay, thanh danh của Diệp Thiên tất nhiên sẽ tao ngộ đả kích trước nay chưa từng có.
Dù sao thì gã không chỉ nhất định sẽ mọc sừng, còn mơ hồ bị chụp mũ cấu kết cùng với Hắc Ám Giáo Hội, muốn tẩy cũng đều không thể tẩy sạch.
Nghĩ tới đây, không ít người đều toát ra ánh mắt đồng tình, vị hôn thê của mình đang liếc mắt đưa tình cùng với một nam nhân khác ở trước mặt mọi người, chính mình lại chỉ có thể giương mắt nhìn, dạng sỉ nhục này, chỉ sợ cũng chỉ có đại sư huynh Quang Minh Học Cung mới có thể chịu được, quả thật rất lợi hại.
"Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Ta tâm tình cùng với hôn thê của mình làm phiền ngươi rồi?" Vương Khung liếc xéo, chỉ vào Diệp Thiên chửi ầm lên.
Có La Sinh Sát Kiếm làm chỗ dựa, hắn phách lối đến cực hạn.
Diệp Thiên hận muốn điên, thậm chí có một loại xúc động muốn liều mạng cùng với Vương Khung, lại bị Tam Hoàng Tử ngăn cản.
"Bản vương khuyên ngươi đừng nên quá phách lối." Tam Hoàng Tử trầm giọng nói.
"Tam Hoàng Tử điện hạ!" Vương Khung nghiêm sắc mặt, nói: "Ta chính là phách lối như vậy, ngươi muốn động vào ta?"
"..."
Bên trong La Vương Cung, hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người đã chết lặng, dám can đảm lớn lối như thế ở trước mặt Tam Hoàng Tử, lùi lại mười năm, chỉ sợ cũng không tìm ra được người thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận