Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 262

Trên thực tế, những ngày này, trong lúc tu luyện "Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp", "Cửu Chuyển Hỏa Đan Công" của hắn cũng có tiến bộ rất lớn, Hỏa Chủng thông qua rèn luyện nhục thân không ngừng thuế biến, chân nguyên tăng vọt, bắt đầu hiển lộ ra chỗ kinh khủng của bộ cổ kinh truyền thế này.
Từ đó có thể thấy, Trúc Cơ Pháp cùng với cổ kinh truyền thế hỗ trợ lẫn nhau.
Chỉ là, ở thời đại ngày nay, hai loại pháp môn này đều không dễ tu luyện, rất nhiều người cũng không nguyện ý hao phí tài nguyên cùng với thời gian ở phía trên, còn không bằng dùng để trực tiếp đề thăng cảnh giới, tỉ suất chi phí - hiệu quả sẽ cao hơn một chút.
Điều này giống như khi mổ heo, Vương Khung thích mài dao thật sắc mới hạ thủ, vừa nhanh vừa độc.
Có một ít người thì là vén tay áo lên liền làm.
Về phần sau cùng người nào giết được nhiều hơn liền mỗi người một ý.
Nhưng rất hiển nhiên, hiện nay Vương Khung đã mài "đao" đến trình độ vô cùng sắc bén.
Vương Khung vừa mới đi vào cửa chỗ ở đã đụng phải Tiểu Bạch.
Con lừa này đã sớm xem nơi này là nơi ở của mình, có thể tùy ý ra vào.
Dù sao thì ngay cả chủ nhân nơi này nó cũng đều có thể tùy tiện chà đạp, tùy ý ra vào cũng là chuyện rất bình thường.
"Ồ? Thật sự là gặp quỷ rồi? Làm sao đi ra ngoài một chuyến, cốt văn cũng đều sinh ra rồi?" Tiểu Bạch trừng trừng hai mắt, lộ ra một tia kinh ngạc.
Trong con mắt như chuông đồng kia hiện ra dị sắc, trong mắt nó, xương cốt của Vương Khung toả ra ánh sáng rạng rỡ, dấu ấn phù văn kia vô cùng sống động, tinh hoa xán lạn, như là thần khí.
"Ngươi cắn thuốc à?" Nhãn lực của Tiểu Bạch rất sắc bén, không nhịn được hỏi.
Vương Khung nhếch miệng cười nói: "Ta đã luyện hóa một giọt chân huyết."
"Thật sự là phân lừa rơi vào trong chuồng heo, nhặt được bảo rồi." Tiểu Bạch ngạc nhiên nói.
"..."
"Chân huyết cảnh giới Linh Lô thích hợp uẩn dưỡng bảo cốt nhất." Tiểu Bạch đi quanh người Vương Khung bắt đầu đánh giá.
Thân hóa âm dương lô, gieo linh căn trong thiên địa.
Dạng cường giả cấp bậc này, vốn là giống như mẫu thai thiên địa, dựng dục tiên thiên, dung nhập chân huyết của bọn hắn vào trong xương, liền có thần hiệu trở về cổ phác quy nguyên.
Ngoại trừ chân huyết cảnh giới Linh Lô, xương yêu thú cũng vô cùng thích hợp để rèn luyện bảo cốt.
Hai loại bảo vật này là vật liệu tốt nhất dùng để tu luyện "Nguyên Linh Đoán Cốt Pháp".
"Ủa? Không đúng." Đột nhiên, Tiểu Bạch dựng thẳng lỗ tai, con mắt trừng căng tròn, dí mũi vào sát người Vương Khung, bỗng nhiên ngửi.
"Làm gì thế?" Vương Khung vô thức lui về phía sau một bước, nói.
"Trên người ngươi có mùi lạ, đặc biệt khó chịu." Tiểu Bạch lộ ra thần sắc cảnh giác nói.
"Mùi lạ?" Vương Khung liếc xéo nói: "Ta đã lâu không có ăn thịt lừa nướng."
"Ngươi muốn chết?" Tiểu Bạch quơ móng, chửi ầm lên.
Lời còn chưa dứt, thần sắc của nó khẽ giật mình, trầm giọng nói: "Ngươi đang ôm cái gì trong tay?"
Vương Khung cúi đầu nhìn hộp đồng trong tay một chút, nói: "Một đống xương yêu thú, cũng không biết là đào ra được từ chỗ nào."
"Lấy ra cho ta xem một chút." Tiểu Bạch kinh nghi bất định nói.
Vương Khung mở hộp đồng ra, tùy ý nói: "Bạch gia, ngươi nhận thức thứ đồ chơi này sao?"
Tiểu Bạch nhìn xương vỡ bên trong hộp đồng, con mắt trừng căng tròn, móng chà xát ở dưới đất.
"Gặp quỷ rồi? Loại đồ vật này có chút giống..."
"Giống cái gì?" Vương Khung hỏi.
"Có chút giống long cốt!" Tiểu Bạch cầm một mẩu xương vỡ, tập trung tinh thần, quan sát nhiều lần.
"Ừm?" Vương Khung nghe thế, lộ ra sắc mặc kỳ lạ, không khỏi hỏi: "Bạch gia, ngươi đã từng nhìn thấy long cốt?"
Chủng loại sinh linh Long này, là truyền thuyết, cho đến nay vẫn chưa hề chứng thực.
"Ngậm miệng, đừng có nói chuyện." Tiểu Bạch chụm hai cái móng lừa lại, trực tiếp ném mẩu xương vỡ kia vào trong miệng.
"Mẹ kiếp." Vương Khung trở nên nóng nảy, vừa muốn tiến lên gỡ miệng của nó ra, một cái móng lừa trực tiếp quét tới, đạp bay hắn ra ngoài.
"Bạch gia, đây không phải là đồ của ta..."
Vương Khung khẩn trương, thứ đồ chơi này chính là bảo bối của Hắc Kiếm Ma, hắn chỉ là phụ trách chữa trị, nếu như bị Tiểu Bạch nuốt một mẩu xương, như vậy hắn cũng xong.
Nhưng cũng may Tiểu Bạch không bị lừa tính làm cho mất kiểm soát, chỉ là nhai nhai ở trong miệng, đột nhiên, toàn thân nó run rẩy, như bị điện giật, trên mặt lộ ra biểu tình vui vẻ sảng khoái, phê đến mức trợn trắng mắt.
Hí! Cuối cùng, Tiểu Bạch hí một tiếng, phun mẩu xương vỡ kia ra, phía trên dính nước bọt sền sệt, Vương Khung nhìn thấy thế suýt nữa ói ra bữa cơm ăn đêm qua.
"Tiểu tử, ngươi sắp phát tài rồi." Trong con mắt của Tiểu Bạch hiện ra dị sắc, kích động nói.
"Có ý gì?"
"Đây không phải là xương cốt yêu thú phổ thông." Tiểu Bạch ma sát móng trên mặt đất, nổi lên hoa lửa óng ánh.
"Đây chính là thượng cổ đại yêu...ha ha ha, nên để bản mọi người gặp gỡ, chuyện này mới có thể làm phiếu lớn." Tiểu Bạch càng nói càng hưng phấn, dần dần, móng trước bên trái của nó nổi lên hào quang sáng chói, phía trên khắc một chữ cổ.
Bất đồng với móng trước bên phải, chữ cổ này dường như là "Yêu" .
"Tên yêu thú trong thiên hạ, đều là nghe sắc lệnh, tụng tôn hiệu của ta, nhận mệnh của thiên thượng..." Tiểu Bạch nói lẩm bẩm trong miệng.
Đột nhiên, chữ cổ trên móng trước bên trái của nó nở rộ hào quang, xương vỡ cổ lão cũng nổi lên gợn sóng màu trắng sữa, hai cỗ quang hoa đan xen vào nhau, một cỗ hư ảnh bàng bạc kinh khủng chậm rãi hiển hiện, giống như đi ra từ trong bóng tối, nở rộ hàng tỷ quang minh.
"Đây là..." Vương Khung kinh hãi thất thần.
Đúng lúc này, hai cỗ quang hoa điên cuồng dâng trào, như là như gió bão thôn phệ càn quét hắn.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận