Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 732

Cách đó không xa, Tề Tích gầy yếu nguyên bản bị gã xem như rác rưởi tùy ý vứt đi chậm rãi đứng dậy.
Lúc này, ánh mắt của y triệt để biến đổi, rốt cuộc không còn sợ hãi bất lực giống như vừa rồi, bên trong lười biếng lộ ra một tia hờ hững.
"Tề Tích! ?" Trần Vô Phong mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, cơ hồ có một chút không nhận ra.
Khí chất như vậy, lực lượng như vậy, so với Tề Tích trong nhận thức của y quả thực sai lệch quá nhiều.
"Ngươi cảm thấy...có thể nắm giữ vận mệnh của người khác sao?" Tề Tích gầy yếu khẽ cười nói.
Lời còn chưa dứt, y cũng đã xuất hiện ở trước người Hạng Ách Linh, cánh tay khẽ giơ lên, cầm lấy cái cổ của Hạng Ách Linh, nhấc gã lên cao cao, giống như vừa rồi.
"Thật là nhỏ yếu!" Tề Tích cười gằn nói, ánh mắt của y dần dần trở nên điên cuồng.
"Ngươi..." Hạng Ách Linh lộ ra thần sắc kinh dị, gã bỗng nhiên đưa tay, lực lượng vô hình áp súc thành một đoàn, như là hỏa lực bắn ra, đánh trúng đầu Tề Tích.
Đầu Tề Tích bỗng nhiên đập ra sau, sau khi ngừng lại một chút, chậm rãi nhấc về phía trước, ngoại trừ chỗ trán có vết ngấn nhàn nhạt, thì không có nửa điểm tổn thương.
"Con mẹ nó...ta...ta có phải mù mắt rồi hay không...trúng pháo không khí của Hạng thiếu gia...vậy mà không có việc gì?"
"Đây...đây còn là người sao, đây là tình huống gì?"
"Người này...người này quả thật là học viên ngoại môn, quá...quá khoa trương rồi, loại chuyện này coi như là Trần Vô Phong cũng không thể nào làm được."
Cả kinh, tất cả mọi người đều cả kinh, thần sắc kinh dị kinh hãi tràn đầy trên gương mặt của mỗi người.
Liền ngay cả tròng mắt của Trần Vô Phong cũng đều lạnh run, không thể tin được.
Đây chính là Tề Tích sống nương tựa lẫn nhau với y, vô cùng nhát gan! ?
"Quá yếu!" Tề Tích liếm liếm khóe miệng, lực đạo trong tay lớn thêm một phần.
Lúc này Hạng Ách Linh không còn phách lối, không ai bì nổi như vừa rồi.
Toàn thân huyết khí đều bị đè ép đến một chỗ, đầu sung huyết, sắc mặt phiếm hồng, con mắt tràn ngập tơ máu, trên mặt đều là sợ hãi.
Người thiếu niên trước mắt này càng thêm đáng sợ hơn so với Trần Vô Phong.
Đối mặt với Trần Vô Phong, gã nhiều nhất chỉ là thống hận, đố kị, kiêng kị mà thôi.
Nhưng kẻ gọi là học viên ngoại môn này lại làm cho gã cảm nhận được sợ hãi cùng với run rẩy chân chính.
"Chậc chậc, thật sự là y!" Lúc này, mắt của Vương Khung không hề chớp, nhìn chằm chằm Tề Tích, dâng lên hứng thú nồng đậm.
Vào thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy vị thiếu niên này, hắn liền cảm giác được một chút dị dạng.
Quả nhiên, tên tiểu tử này thân mang bí mật, cất giấu lực lượng đáng sợ.
Buồn cười cho đám đồ đần Quang Minh Học Cung kia, vậy mà coi y là tạp dịch, phân phối vào bên trong học viên ngoại môn.
"Tề Tích, ngươi làm gì thế, mau dừng tay!" Đúng lúc này, chấp sự dẫn đầu rốt cuộc cũng lên tiếng, y bước ra một bước, kiếm quang như trường hồng quán nhật, đâm về phía sau lưng Tề Tích.
"Cút ngay!" Thân thể của Tề Tích chấn động, chấp sự còn chưa có bay tới, liền bị đánh bay ra ngoài giống như chó chết.
Một màn này đơn giản là như núi lở trời sập, khiến cho đám người không khỏi chửi tục.
Quá mạnh, sự cường đại của Tề Tích đã vượt qua phạm vi hiểu biết của những học viên này.
Cùng là cảnh giới Hỏa Chủng, nhưng chiến lực Tề Tích thể hiện ra dường như đã siêu việt quy tắc cảnh giới.
"Tiểu tử, lực lượng của ngươi không tệ!" Đúng lúc này, Vương Khung như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng Tề Tích.
Ầm ầm! Thần sắc của Tề Tích khẽ biến, trong mắt lóe lên một vệt kinh nghi.
Cơ hồ trong cùng thời khắc đó, cánh tay của y như đao, bỗng nhiên vung ra phía sau, chém về phía Vương Khung.
Ông! Vương Khung dựng thẳng một đầu ngón tay lên, ngăn ở trước người, lực lượng khuấy động như cuồng phong càn quét, quét ngang về bốn phía.
"Ngươi còn chưa đủ ngoan độc! Siết cổ cũng không thú vị, có gan liền giết gã!" Vương Khung tiến đến bên tai, khóe miệng hơi hơi nâng lên, nói khích.
"Đối mặt với địch nhân, tuyệt đối không nên chùn tay."
"Tề Tích, đừng..." Trần Vô Phong vội vàng kêu lên.
Nơi này chính là Quang Minh Học Cung, giết Hạng Ách Linh, cả đời này của Tề Tích liền hủy.
"Thằng ôn con này chính là một kẻ thù dai, ngươi không giết hắn, ngày sau, gã chắc chắn sẽ giết ngươi!" Vương Khung giống như ác ma, khẽ cười nói.
"Ta..." Trong mắt Tề Tích lóe lên một tia mê mang, ánh mắt của y dần dần biến đổi, thỉnh thoảng hung lệ, thỉnh thoảng ôn hòa, không ngừng biến hóa, không ngừng giãy dụa.
Lực đạo Hạng Ách Linh gánh chịu lúc nhẹ lúc nặng, khổ không thể tả.
"A..." Cuối cùng, Tề Tích hét thảm một tiếng, ôm đầu, quỳ rạp xuống đất, lộ ra vẻ thống khổ.
"Đến cùng vẫn chỉ là một tên tiểu quỷ!" Vương Khung lắc đầu, đưa tay vỗ vào đỉnh đầu của Tề Tích, Tề Tích liền ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận