Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 649

"Cái gì cơ?" Vương Khung sững sờ, cho rằng mình đã nghe lầm.
Đường đường là viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình, quy định thứ nhất là phải ăn sáng?
Chuyện này cũng không khỏi quá tầm thường đi!
"Quy củ này là do ai đề ra?"
"Tự nhiên là Tần Hoàng bệ hạ!" Lý Thuần Phong thản nhiên nói: "Cho nên mỗi ngày trước khi đi làm, ta đều phải tới đây ăn một tô mì."
"Đi làm?" Vương Khung lộ ra thần sắc cổ quái nói.
"Đúng vậy...có nghĩa là đi tới viện nghiên cứu làm việc, đây là giọng điệu của Tần Hoàng bệ hạ." Lý Thuần Phong cười nói: "Tần Hoàng bệ hạ nói, mơ ước lớn nhất của bệ hạ chính là một đời cũng đều không cần đi làm."
"Không đúng..." Vương Khung nhíu mày nói: "Ở bên trong "Tần Hoàng trích lời" mà triều đình xuất bản hai năm trước, mơ ước lớn nhất của lão nhân gia rõ ràng là hi vọng thế giới hòa bình."
"Ách...Tần Hoàng có rất nhiều mộng tưởng, mau ăn đi, nếu không mì sẽ nở ra." Lý Thuần Phong cười khan nói.
Vương Khung mang theo vô số nghi vấn, cúi đầu ăn mì.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Lý Thuần Phong đảo mắt, nhìn thấy Vương Khung dùng đũa không ngừng lật trong tô.
"Không phải là mì thịt bò thịt kho tàu sao? Làm sao ngay cả một miếng thịt bò cũng không nhìn thấy?"
"Ta nói cho ngươi biết chuyện này, tiệm mì này một năm cũng không dùng đến nửa con bò!" Lý Thuần Phong cúi đầu, tiếp tục ăn.
"..."
Vương Khung ăn xong một tô mì ở bên trong một bầu không khí cực kì quỷ dị, thật đúng là đừng nói, hương vị cũng không tệ!
"Công thức này là độc quyền của Tần Hoàng bệ hạ...chỉ có nhân tài viện nghiên cứu mới có thể ăn! Xem như phúc lợi!" Lý Thuần Phong ăn uống no đủ, đi ra sau phòng bếp.
"Tiền bối, ngài đi đâu vậy?"
"Đi làm...đi đến viện nghiên cứu!" Lý Thuần Phong ngoắc ngón tay, kêu gọi Vương Khung.
"Nơi này?" Vương Khung lộ ra vẻ mặt gặp quỷ, từ khi tiến vào tiệm mì này, khắp nơi đều không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Lý Thuần Phong đã đi ra sau phòng bép.
Vương Khung thấy thế, đi theo, chỉ thấy trên vách tường sau bếp có một cánh cửa ẩn, Lý Thuần Phong co người lại, trực tiếp lao vào.
Vương Khung theo sát phía sau, sau cánh cửa lại có động thiên khác.
Một tòa tháp cao hiện ra trước mặt, sừng sững trên mặt đất như cột chống trời, chung quanh phồn hoa như gấm, sương mù lượng lờ.
Tất cả những thứ này dường như tôn toà tháp cao kia lên.
Đi vào xem xét, mới phát hiện ra, tòa tháp cao này nằm giữa một toà đại viện.
"Nơi này chính là viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình! ?" Vương Khung nhìn tấm biển treo cao, rốt cuộc cũng biết được, vì sao qua nhiều năm như vậy cũng không có ai biết người viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình ở chỗ nào.
Chỉ có quỷ mới có thể nghĩ đến, viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình lại giấu ở bên trong một tiệm mì nửa năm cũng đều không dùng đến nửa con bò?
"Tiểu tử, người có thể có tư cách tới nơi này cũng không nhiều."
Lý Thuần Phong mang theo Vương Khung đi vào đại viện, mới vừa vào cửa, từng tia ánh sáng đỏ quét qua trên người bọn hắn.
"Thân phận đã được xác nhận, mời vào bên trong!" Ngay sau đó, một tràng thanh âm giống như máy móc vang lên, cửa lớn nguy nga từ từ mở ra.
Đập vào mi mắt chính là một bức tường đá, nằm ở giữa sân trước, ở phía trên viết sáu chữ lớn:
Tri thức chính là lực lượng!
"Đây là chữ viết tay của Tần Hoàng! ?" Vương Khung không khỏi hỏi khi nhìn dòng chữ trên bức tường đá.
Lý Thuần Phong khẽ gật đầu: "Đây là vào thời điểm viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình vừa mới thành lập, Tần Hoàng viết xuống, đồng thời cũng là slogan của viện nghiên cứu!"
"Slogan? Có ý tứ gì?"
"Ách...có nghĩa là khẩu hiệu, Tần Hoàng bệ hạ chính là giải thích như vậy!" Lý Thuần Phong cười nói.
Y tiếp xúc cùng với Tần Hoàng đã lâu, khẩu ngữ không khỏi cũng chịu sự ảnh hưởng của Tần Hoàng.
"Tri thức chính là lực lượng..." Vương Khung nghiền ngẫm sáu chữ này.
"Qua nhiều năm như vậy, viện nghiên cứu một mực thực tiễn câu nói này, quán triệt từ đầu đến cuối!" Lý Thuần Phong rất là tự hào nói.
Hấp thu lực lượng từ trong tri thức, cải biến cái thế giới này, đây chính là sứ mệnh mà viện nghiên cứu gánh vác.
"Đi thôi, vào xem, ta sẽ giúp ngươi phá vỡ tam quan!"
Lý Thuần Phong cười thần bí, mang theo Vương Khung đi vào tháp cao.
Ông! Trong chốc lát, Vương Khung như tiến vào một cái thế giới khác, chung quanh tràn đầy ánh sáng, không gian nơi này dường như cũng vô cùng lớn, có rất nhiều người và đủ loại bảo vật kỳ quái, hoặc đang quan sát, hoặc đang nghiên cứu, hoặc đang lắp ráp...tất cả đều đang bận rộn.
"Nơi này là..." Vương Khung ngơ ngác.
Thế giới ở trong tháp cao, dường như càng thần kỳ hơn so với Thiên Võng.
Ầm ầm! Đột nhiên, một tràng chấn động mãnh liệt truyền đến, cách đó không xa, một đạo quang ảnh bắn ra giữa không trung.
"Tháp còn người còn!"
Ngay sau đó, tiếng gào thét bất khuất vang vọng bên tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận