Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 239

Trên phố có rất nhiều gian hàng, tiếng la hét không ngớt.
Đôi khi vì cạnh tranh làm ăn, không tránh khỏi một số mâu thuẫn, thậm chí còn xảy ra ẩu đả, mấy trăm người sống mái với nhau ở bên đường cũng đều đã từng phát sinh.
Vương Khung rất thích loại bầu không khí này, cho dù là chợ vỉa hè tu sĩ, vẫn rất có không khí chợ búa.
Mấu chốt nhất là, tại nơi này có hàng thật, cũng có hàng giả, cũng có thể cò kè mặc cả.
Đây là sự tình mà hắn thích nhất.
Có một lần, hắn nhìn trúng một cái thớt men màu ngọc bích ở trong một quầy hàng, chủ quán chào giá ba trăm vạn, nhưng cuối cùng lại bị hắn dùng giá ba mươi lượng mua đi.
"Ừm?" Đột nhiên, Vương Khung hơi giật mí mắt, dừng chân ở trước một quầy hàng.
Không giống những quầy hàng khác, chủ quầy hàng này vô cùng yên tĩnh, tướng mạo cũng rất thanh tú, ngược lại là có một chút giống Diệp Mặc, nhưng càng thêm trắng trẻo.
Làm cho Vương Khung cảm thấy đặc biệt nhất là, trên quầy hàng này chỉ có một bức hoạ được niêm phong trong hộp ngọc, ngoài ra không có thứ gì khác.
"Chủ quầy, đây là cái gì?" Vương Khung hiếu kỳ hỏi.
"Đây là "Tây Hành Đồ", thu hoạch được từ bên trong di tích cổ, ít nhất cũng ba ngàn năm tuổi." Chủ quầy hàng giới thiệu.
""Tây Hành Đồ"? Đó là thứ gì?" Vương Khung hỏi.
"Bức cổ họa này ghi chép sự tích Lâm La Thiên xuyên qua Táng Viêm Hà, đi về phía tây vượt qua cấm khu." Chủ quầy nhìn Vương Khung từ trên xuống dưới, nói: "Bức cổ hoạ này là nguyên tác, ai không biết hàng đều cho rằng ta là lừa đảo."
"Lâm La Thiên..." Trong lòng Vương Khung khẽ nhúc nhích.
Đây là vị cường giả được mệnh danh là đệ nhất trong vòng ba ngàn năm nay, truyền thuyết lưu truyền trên thế gian cũng không tính nhiều, dường như là cố tình bị che đậy.
"Bức hoạ này bán như thế nào?" Vương Khung thuận miệng hỏi một câu.
"Một trăm vạn." Chù quầy nhìn Vương Khung, trong mắt nổi lên ánh sáng, mỉm cười giơ một ngón tay lên.
"Bức hoạ này trị giá một trăm vạn? Quá đắt đi!" Vương Khung cau mày nói.
Chù quầy lắc đầu nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, là một trăm vạn lượng nhìn một lần."
"Cái gì cơ?" Vương Khung nghe thế liền hét lên một tiếng, giống như heo bị chọc tiết.
Một bức cổ họa, nhìn một lần liền tốn một trăm vạn?
Đây chính là Thiên Võng, hết thảy đều là giả lập.
Bức hoạ này quý giá đến như vậy? Là giấu bí mật kinh thiên, hay là công pháp cái thế?
Vương Khung choáng váng, hắn cho rằng mình đã đủ đen, không ngờ được lại vẫn có người càng đen hơn so với hắn.
Hiện tại cướp tiền đều không cần đầu tư sao? Ngay cả đầu óc cũng đều không cần vận dụng?
Vương Khung nhếch miệng, quay đầu bước đi.
Ra giá như vậy, chỉ có đồ đần mới mua.
"Đừng đi, loại đồ vật này bảo đảm là thật, nội dung bên trong rất thú vị." Chủ quầy vội vàng ngăn Vương Khung lại.
Vương Khung liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói: "Ngươi đây là bán hàng sao, ngươi đây là đang ăn cướp, một trăm vạn nhìn một lần, ngươi hãy ngồi đây cả đời đi, xem thử có thể chờ được đồ đần số mệnh chú định kia hay không?"
"Không mua đừng nói lời cay đắng, ngươi tốt xấu gì cũng phải trả giá chứ, nếu ta thấy phù hợp nói không chừng sẽ đáp ứng." Chủ quầy vội vàng nói.
"Trả giá?" Trong nội tâm Vương Khung cười lạnh.
Đối phương ra giá một trăm vạn, vẫn chỉ là nhìn một lần thì làm sao mà trả giá được?
"Một trăm lượng, ngươi có thể đáp ứng..."
"Thành giao!"
Vương Khung còn chưa nói hết lời, chủ quầy liền nhanh miệng đáp ứng, dường như sợ hắn đổi ý.
Vương Khung choáng váng, trong lòng đột nhiên có một chút mơ hồ.
"Hiện tại làm ăn đều dạng sáo lộ này?"
Mẹ nó, nhìn bộ dáng mặt mày hớn hở của tay chủ quầy này, một trăm lượng cũng đều là đã báo giá cao.
Hiện tại những chủ quầy này buôn bán đều là ngang tàng như vậy, rao giá trên trời, mặc ngươi trả như thế nào, bọn hắn cũng liền đáp ứng, kiếm được bao nhiêu cũng là kiếm.
Đi dạo hàng vỉa hè có một cái quy củ, ngươi đã ra giá, chủ quầy công nhận, chuyện mua bán này liền coi như hoàn tất, không thể đổi ý.
"Mẹ nó, thật sự là được mở rộng tầm mắt." Vương Khung cắn răng, chuyển một trăm lượng qua.
"Quý khách thật sự là người biết hàng."
Chủ quầy lấy ra chìa khóa hình bát giác, cắm vào trong hộp ngọc.
Lập tức, bên trong hộp ngọc chuyển động, đột nhiên chia thành ba mươi sáu đạo luân chuyển lẫn nhau, dần dần tách ra, lộ ra bức họa cổ ẩn bên trong.
Vương Khung nhìn một màn này, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Không nói đến bức họa như thế nào, chỉ là hộp ngọc này đã là một kiện bảo bối, kết cấu vô cùng tinh xảo.
"Hộp ngọc này không tệ." Vương Khung không nhịn được nói.
"Nhãn lực của quý khách thật tốt, đây chính là cổ vật, ta đào mấy ngôi mộ..." Chủ quầy không nhịn được nói.
Nhưng chỉ nói được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại.
"Mấy ngôi mộ gì?" Vương Khung hỏi.
"Xem tranh, xem tranh..." Chủ quầy cười khan nói.
Trong lúc nói, y cẩn thận từng li từng tí lấy cổ họa ra, từ từ mở ra.
Bức hoạ ố vàng này là tranh cuộn, thậm chí có hơn phân nửa đã tróc ra, chỉ là không biết bức hoạ này dùng loại thuốc màu gì, màu sắc vẫn tươi và sáng như cũ.
Núi cao rừng thẳm, trời xanh mây trắng...mọi thứ rực rỡ như thật.
"Tranh đẹp!" Vương Khung không nhịn được khen.
Coi như hắn không am hiểu về hội hoạ, nhưng bức cổ hoạ này sống động như thật, ý cảnh thương cổ đập vào mặt, thiên địa rộng rãi, biển cả bao la, vạn vật trên thế gian đều được bức hoạ này lưu giữ lại.
Càng trọng yếu hơn là, bức cổ họa này có một cỗ khí tức cổ xưa và nguyên thủy, hỗn loạn, không có quy tắc, sát phạt chinh chiến, đó là đặc trưng của nền văn minh trỗi dậy từ hỗn loạn.
Đối với một gã nhà giàu mới nổi như Vương Khung hiện nay, bỏ ra một trăm lượng để ngắm một bức hoạ như vậy quả là không uổng phí.
Bức "Tây Hành Đồ" này đúng là có một chút hương vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận