Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 681

Về phần đệ đệ của nàng, có sự bảo hộ của một vị tỷ tỷ như vậy, vị thiếu niên kia giống như đóa hoa bên trong nhà ấm hưởng thụ một đoạn thời gian yên tĩnh vui vẻ này.
Đối với y mà nói, cuộc sống dường như không có bất luận cực khổ cùng với thống khổ gì, hết thảy đều tràn ngập hi vọng.
Thẳng cho đến một ngày, tông tộc ẩn mình trong đại sơn cổ lão này bị một con quái vật tấn công.
Màn đêm buông xuống, như ác mộng xâm nhập đại địa.
Dưới ánh trăng, con quái vật như màn sương xám kia tràn vào, xâm lấn tổ địa cổ xưa của tông tộc.
Máu tươi lênh láng, hài cốt khắp nơi, tiếng than khóc khủng khiếp đã biến thành một cơn ác mộng kéo dài mãi mãi.
Lúc đó, thiếu niên kia ở dưới sự bảo hộ của tỷ tỷ trốn ở phía dưới một tảng đá lớn, xuyên thấu qua khe hở, y nhìn thấy những tộc nhân bị sương mù xám xịt xâm nhập biến thành cái xác không hồn.
Trong mắt bọn hắn không còn có ánh sáng nhân loại, phảng phất như lệ quỷ, không ngừng lao về phía đồng tộc giết chóc, cắn xé.
Dần dần, huyết cốt của những cái xác không hồn kia dần dần tróc ra, cũng trở thành một luồng sương mù xám xịt, cuối cùng trở thành một loại tồn tại giống như con quái vật kia.
"Nhân loại ti tiện, để cho các ngươi nhớ lại thời đại mà tộc ta thống trị...hãy nhớ kỹ, các ngươi chỉ là heo chó mà vua của chúng ta nuôi nhốt mà thôi..."
Tiếng gầm rú kinh khủng vang vọng núi rừng như một lời tuyên bố réo rắt.
Sau bữa tiệc máu no nê, những quái vật như làn sương xám kia cũng không có đuổi tận giết tuyệt, đối với bọn chúng mà nói, nơi này chính là trại chăn nuôi của bọn chúng.
Khi màn đêm mờ dần, những con quái vật đó rời đi với sự điên cuồng và thỏa mãn.
Tổ địa sau khi hứng chịu tai kiếp như là lò sát sinh, khắp nơi đều là máu và thịt nát, tay cụt chân cụt...
Đồng bạn trước đây ngã ở trước người, chỉ còn lại mấy khối tàn xương.
Những người thân, bạn bè, sư trưởng trước đây cũng bị đất vàng chôn vùi, trở thành một vũng máu thịt.
Khắp nơi đều có những tiếng khóc sợ hãi và những tiếng khóc tê tâm phế liệt.
Đối với tất cả người còn sống mà nói, thống khổ phải tiếp nhận khi còn sống, so với tử vong còn trầm trọng hơn.
Vương Khung trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn.
Đối với nhân loại tầm thường mà nói, bọn hắn đã sớm quên đi sự khủng bố của yêu thú, chỉ có những người chân chính cảm thụ qua tử vong cùng với giết chóc kia mới có thể biết được, mối uy hiếp đối với bộ tộc này chưa bao giờ biến mất.
Bên trong yêu thú cất giấu đại khủng bố, rất nhiều huyết mạch cổ lão hoàn toàn vượt qua nhận biết của nhân loại.
"Tại sao lại có thể như vậy...tại sao lại có thể như vậy..." Thiếu niên bò ra từ dưới tảng đá, y nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt, hai con mắt rung động, tràn ngập tuyệt vọng cùng với bất lực.
Đây có lẽ chính là ác mộng cả đời của y.
"Đáng chết...chúng ta quá yếu!" Đúng lúc này, giọng nói của tỷ tỷ truyền đến từ phía sau.
Thiếu niên quay đầu nhìn lại, thân thể chấn động mạnh một cái.
Tỷ tỷ của y, nữ tử đã từng phong thái trác tuyệt này đã gãy một cánh tay, máu tươi màu đỏ tươi chảy ròng ròng.
Lúc này, nàng dường như đã quên đi đau đớn, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ có căm hận, căm hận những quái vật kia, đồng thời cũng căm hận sự nhỏ yếu của chính mình.
"Tỷ tỷ..." Thiếu niên thất tha thất thểu đi tới.
"Nhỏ yếu là tội lỗi." Thiếu nữ thì thào khẽ nói, nàng nhìn đệ đệ, bên trong con ngươi ảm đạm hiện lên một vệt thần sắc quyết tuyệt.
Một đêm này, đã chú định tràn ngập màu máu cùng với bi thương.
Bắt đầu từ hôm nay, thiếu niên trở nên trầm mặc ít nói, y cắm đầu khổ tu, không biết là muốn thủ hộ, hay là muốn trốn tránh.
Quang ảnh tán diệt, đồng dạng cũng là đêm trăng tròn.
Tiếng rống khủng bố chấn thiên động địa, lại truyền đến một lần nữa.
Thiếu niên bừng tỉnh từ bên trong ác mộng, toàn thân y run rẩy, cảm thấy sợ hãi, ký ức đêm hôm đó giống như thủy triều vọt tới.
Y phát điên xông ra khỏi phòng, nhưng mà bên trong tổ địa, không có một ai.
Tại chỗ rất xa, những quái vật sương xám kia càng ngày càng gần.
Thiếu niên liều mạng chạy trốn, vào thời điểm y chạy tới vách núi, một màn trước mắt khiến cho y triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Ở phía trên tế đàn, những đồng tộc lần lượt ngã xuống trong tay thiếu nữ kia, thi thể chất thành núi nhỏ, máu màu đỏ tươi tươi giống như dòng suối, chảy về hướng thanh đao màu đen kia.
"Vì...vì sao?" Thiếu niên không thể tin được, y chậm rãi đi tới tế đàn, dường như muốn nhìn kỹ khuôn mặt vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc kia.
Nhưng khi đến gần hơn, y liền dừng lại.
"Quá yếu, liền không thể thủ hộ...thanh đao này... cần sự hy sinh xương máu từ những người thân...thu hoạch được nó...liền có thể trở thành người mạnh nhất..." Tỷ tỷ của thiếu niên gần như điên cuồng, ánh mắt của nàng tràn đầy cuồng nhiệt, cầm con dao sắc bén trong tay đi về hướng thiếu niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận