Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 403

"Hắn đã trở nên bất đồng! ?" Trên mặt U Hoàng Trường công chúa hiện lên một vệt kinh nghi.
Hình thái của Vương Khung phát sinh biến hóa kinh người, đạo đạo lôi quang kia giống như một phần thân thể của hắn, phát tán ra dao động đáng sợ.
Phanh! Vương Khung cất bước đi tới, hắn nhìn thi thể khắp nơi, sát ý trong nội tâm bùng lên tới cực hạn.
"Tiểu quỷ, ngươi..." Sát Mạch Hàn cười lạnh nói.
Nhưng mà, y vừa mới mở miệng nói, một bàn tay to lớn cũng đã bao phủ mặt của y.
"Hắn...lúc nào..." Đôi mắt của Sát Mạch Hàn loạn chuyển, trong nội tâm chỉ có một cái ý niệm.
"Ngươi cảm thấy mình rất mạnh sao?"
Lời nói lạnh như băng vang lên ở bên tai Sát Mạch Hàn, bàn tay của Vương Khung bỗng nhiên đập xuống, trực tiếp đè đầu của y xuống, đánh về hướng mặt đất.
Bụi mù chấn động, mặt đất bị nện ra một cái hố sâu.
"Lực lượng của hắn..." Trong lòng Sát Mạch Hàn nhấc lên sóng lớn thao thiên, lúc này, vô tận rung động triệt để vượt qua cảm giác đau đớn.
Vương Khung hiện tại so với lúc trước tưởng như hai người, lực lượng của hắn như thiên băng địa liệt, quả thực kinh khủng đến mức khó có thể tưởng tượng.
Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Những người may mắn còn sống kia ngơ ngác nhìn Vương Khung, căn bản không thể tin được.
Thực lực Sát Mạch Hàn thể hiện ra, bọn hắn rõ như ban ngày, đó là một loại nghiền ép cơ hồ tuyệt vọng, dường như đây mới thực sự là tu sĩ.
Ở trước mặt nam nhân này, lực lượng của bọn hắn quả thực rất buồn cười.
Nhưng mà, Sát Mạch Hàn cường đại như thế vậy mà lại trực tiếp bị Vương Khung ấn đầu lên trên mặt đất...
Thực tế như vậy thực sự quá rung động, quá mức có lực xung kích.
"Ngươi cảm thấy mình có thể thao túng sinh tử của người khác sao?" Ánh mắt của Vương Khung lạnh lùng thờ ơ nói.
Lôi quang tung hoành quanh người hắn, trực tiếp đánh bay Sát Mạch Hàn ra ngoài.
"Ta cho ngươi cơ hội, đến, giết ta." Vương Khung thờ ơ nói.
Vừa dứt lời, cả tòa Thiên Vương Sơn hoàn toàn tĩnh mịch.
Liền ngay cả ở phía trên thương khung, vị vị đại lão kia cũng đều lộ ra nét mặt cổ quái!
Ở bên trên Thiên Vương Sơn, giọng nói của Vương Khung như lôi đình mênh mông, vang vọng thiên địa, mỗi chữ mỗi câu như tuyên ngôn vô địch, thể hiện sự cường đại của hắn.
Đối mặt với đệ tử nội môn Quang Minh Điện, hắn vô cùng hờ hững, bên trong con ngươi lóe ra hào quang coi trời bằng vung, không cố kỵ gì.
Lúc này Vương Khung đang ở trong trạng thái chưa từng có, thực lực của hắn đạt tới đỉnh phong từ xưa tới nay.
Một hơi thở phun ra, hóa thành ý vô địch!
"Hảo khí phách!" Nhãn tình của U Hoàng Trường công chúa sáng lên, lộ ra vẻ tán thưởng.
Nếu như nói trước đó nàng chú ý tới Vương Khung hoàn toàn là bởi vì Thúc què, như vậy vào giờ phút này, thiên phú, thực lực cùng với lòng tin vô địch của Vương Khung đã triệt để khiến cho vị U Hoàng Trường công chúa đương triều này lau mắt mà nhìn.
Trong thiên hạ, người có thiên phú cao tuyệt không phải là số ít, nhưng tinh thần cùng với ý chí lại yêu cầu ma diệt vạn kiếp, trui rèn bởi trăm nghìn gian khổ.
Chỉ có nhân vật như vậy, phong mang của hắn mới sẽ không bị bao phủ ở bên trong thuỷ triều thời đại, đi ngược dòng nước, đăng lâm tuyệt đỉnh.
Tần Hoàng như thế, Thập Nhị Vương Tọa cũng là như thế.
Lúc này, tất cả mọi người đều động dung, bởi vì Vương Khung quá khí phách.
"Tuổi còn trẻ, liền có khí thế bễ nghễ cùng thế hệ, Quang Minh Học Cung đã sinh ra một con tiểu long."
"Rất giống với Tiểu Võ Vương năm đó, hót lên một tiếng kinh người, che đậy quần luân, nếu như trưởng thành sẽ còn đến mức nào?"
"Bách chiến bất bại...dạng hạt giống này quá không dễ kiếm...thật đáng tiếc, Quang Minh Điện đẩy hắn về phía đối lập...nếu như hôm nay hắn thoát đi được..."
Tâm tư của nhóm đại lão lưu động, sinh ra ý nghĩ bất đồng, có người thương tài, có người tiếc hận...
Thần Vũ Vương bình chân như vại, ánh mắt thay đổi nhanh chóng.
Kim Sơn Đạo Chủ thì là sát cơ đại thịnh, không che giấu chút một nào.
Thiên phú như vậy, đảm phách như vậy, nếu quả thật trưởng thành, nhất định sẽ là hậu hoạn vô biên.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám điên cuồng như vậy! ?" Bên trên Thiên Vương Sơn, Sát Mạch Hàn nghiêm nghị quát.
Y đã triệt để bị chọc giận!
Thân là đệ tử nội môn Quang Minh Điện, y là kiêu ngạo bực nào, cho tới bây giờ cũng đều là y khinh thị người khác, chà đạp sinh mệnh như sâu kiến.
Thậm chí liền ngay cả những thiên kiêu chi tử Quang Minh Học Cung này, trong mắt y cũng đều không đáng giá được nhắc tới.
Nhưng hiện nay, lời nói của Vương Khung khiến cho lòng tự tôn của y nhận phải đả kích trước nay chưa từng có.
Loại ánh mắt kia quá quen thuộc.
Như thể y đối đãi với những sâu kiến kia.
Ở trong mắt Vương Khung, y cũng cũng chỉ là sâu kiến, là sâu kiến leo ra từ Quang Minh Điện.
Rốt cuộc, vô tận nộ hỏa cùng với nhục nhã hóa thành sát ý ngập trời.
"Ngươi chết đi cho ta!" Sát Mạch Hàn điểm ra một chỉ, Hỏa Chủng nổ vang, năng lực vận chuyển.
Vạn Vật Quán Thông!
Năng lực của y có thể thâm nhập vào sự tồn tại của mọi dạng vật chất một cách vô hình.
Phanh! Vương Khung bị cỗ lực lượng này bao phủ, mặt đất dưới chân của hắn nứt toác, bụi mù nhấc lên, bao phủ hắn.
"Thần tượng..." Minh Hạo Nhiên lộ ra thần sắc đại biến, nghẹn ngào quát.
Loại năng lực này khó lòng phòng bị, cơ hồ khó giải, một khi phát động, căn bản không có ai có thể tránh né.
Trên mặt của Sát Mạch Hàn lộ ra một nụ cười dữ tợn.
"Tiểu quỷ, ngươi quá yếu!" Giọng nói băng lãnh truyền ra từ trong bụi mù.
Đôi mắt của Sát Mạch Hàn nhíu lại, nụ cười trên mặt dần dần ngưng kết, lộ ra vẻ mặt không thể tin nhìn về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận