Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 311

Trước mắt bao người, dám trêu chọc người Viêm Vương Thành, thật sự là không muốn sống.
Lúc này, thị vệ Viêm Vương Thành cũng lần lượt xông tới.
"Ta không cần biết ngươi là ai!"
Vương Khung căn bản không cho bọn hắn cơ hội động thủ, trực tiếp móc Đại Uy Thiên Long Pháo ra, nhắm ngay vào đầu Viêm Thế Tu.
Thấy thế, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Uy năng của bảo khí cấp đỉnh phong quả thật có lực chấn nhiếp rất lớn.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Viêm Thế Tu tỉnh táo lại, cắn răng nói.
Lời còn chưa dứt, Vương Khung nhấc chân chính là một đạp.
Chỉ nghe âm thanh "Răng rắc" vang lên, lực lượng kinh khủng lan tràn dọc theo ngực Viêm Thế Tu, xương sườn của gã lập tức gãy mất bảy, tám cây.
"Lão tử hỏi ngươi dự định bồi thường bao nhiêu, lần thứ ba."
"Nơi này là La Vương Thành, ta không tin ngươi dám động vào ta." Viêm Thế Tu cắn răng quát.
Gã là nhân vật bậc nào?
Huyết mạch Viêm Vương Thành, vô cùng tôn quý, ở trước mắt bao nhiêu người như vậy, bị người áp chế ở trước mặt mọi người, còn bị giẫm ở dưới lòng bàn chân, gã làm sao có thể chịu nổi nhục nhã như vậy?
"Kiên cường như vậy?"
"Ngươi thử động vào ta xem..." Viêm Thế Tu cười lạnh.
Ầm ầm! Lời còn chưa dứt, Đại Uy Thiên Long Pháo ngâm dài một tiếng, hỏa lực kinh khủng hóa thành một đường, trực tiếp xuyên thủng bụng của hắn, thậm chí là xuyên thủng mặt đất, lực lượng đáng sợ chấn động khiến cho mặt đất xuất hiện từng vết nứt, lan tràn về bốn phía.
Viêm Thế Tu hét thảm một tiếng, máu nhuộm đại địa.
Vào lúc này, đường phố hoàn toàn tĩnh mịch.
Không ai ngờ được Vương Khung dám động thủ thật, hơn nữa còn tàn nhẫn như thế, quả thực không kiêng kị gì, vô pháp vô thiên.
Liền ngay cả Mục Cửu Ca cũng giật nảy mình.
"Ta rất thưởng thức người như ngươi...nghe nói ngươi sắp kết hôn đúng không." Vương Khung cười lạnh, Đại Uy Thiên Long Pháo bắt đầu chậm rãi dời từ bụng Viêm Thế Tu xuống hạ thân.
"Ngươi nói xem không còn công cụ thì còn có thể kết hôn không?"
Chỉ một câu như vậy, liền khiến cho cả người Viêm Thế Tu đều run rẩy, gã nhẫn nhịn nỗi đau nhức kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi thật sâu.
Gã nhìn ra được, nam nhân trước mắt này chính là người điên.
"Ngươi...ngươi muốn bao nhiêu..." Viêm Thế Tu run giọng nói.
Lập tức, từng tia ánh mắt lần lượt rơi ở trên người Viêm Thế Tu, trên mặt của mỗi người đều lộ ra biểu tình khác lạ.
"Thỏa hiệp rồi? Huyết mạch Viêm Vương Thành khuất phục rồi? Quả thực mất mặt."
"Nói nhảm, tình thế mạnh hơn người, ở trong loại tình huống này không cúi đầu thì có thể làm thế nào?"
"Thiếu niên này rốt cuộc là người nào? Lại vô pháp vô thiên như thế? Cho dù chiếm được tiện nghi nhất thời, cũng không thể sống đến ngày mai."
Đám người nghị luận ầm ĩ, từng chữ từng câu rơi ở trong tai Viêm Thế Tu, khiến cho gã xấu hổ giận dữ đan xen, sát ý trong nội tâm đối với Vương Khung bùng lên tới cực hạn.
"Ngươi thả thú hành hung, diễu võ giương oai bên đường, đã tạo thành tổn thương không thể đo lường đối với tâm linh của ta..." Vương Khung thản nhiên nói.
"Như vậy đi, ta cũng không muốn lấy nhiều, chỉ lấy ba tỷ mà thôi."
"Cái gì?" Viêm Thế Tu nghe thế, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.
Giết Hắc Tông Phệ Hổ Thú của gã, còn muốn đòi gã ba tỷ? Đây nào phải là doạ dẫm, đây quả thực chính là cướp bóc.
"Ta...ta không có..." Viêm Thế Tu cắn răng nói.
Bắt gã một hơi xuất ra ba tỷ, chính là sẽ thương cân động cốt, gã làm sao có khả năng đồng ý.
"Ba tỷ cũng đều không thể cầm ra?" Vương Khung khinh bỉ nói.
"Một kẻ nghèo túng, còn dám sĩ diện ở trước mặt ta?" Vương Khung nhấc chân, lại một lần nữa đạp nát xương ngực của Viêm Thế Tu.
Viêm Thế Tu hét thảm một tiếng, máu tươi phun ra.
Tất cả mọi người nhìn ngây ngốc, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Không nói đến thiếu niên trước mắt này đầu óc xảy ra vấn đề, vẻn vẹn chỉ là sự tàn nhẫn này, cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.
Không kiêng kị gì như thế này, quả thực liền giống như là là một vị sát tinh.
Liền ngay cả Mục Cửu Ca cũng không khỏi trợn mắt.
Lúc này, Viêm Thế Tu cơ hồ đã sắp sụp đổ.
Gã đường đường là đệ tử Viêm Vương Thành, huynh đệ ruột thịt của Viêm Thế Thông, lại bị người mắng là kẻ nghèo túng ở trước mặt mọi người, thậm chí còn bị người xem như chó giẫm dưới lòng bàn chân, tuỳ ý doạ dẫm, gax cảm nhận được phẫn nộ cùng với khuất nhục trước nay chưa từng có.
Viêm Thế Tu giận muốn điên, một cỗ cảm xúc chưa bao giờ có đang xé nát thần kinh của gã.
"Ngươi không phải thích làm nhục người khác sao? Bây giờ ngươi đã biết loại tư vị đó như thế nào rồi chứ?" Vương Khung ở trên cao nhìn xuống, thờ ơ nói.
Nói xong, Đại Uy Thiên Long Pháo trong tay Vương Khung dần dần chuyển qua vùng đan điền của Viêm Thế Tu.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì..." Trong lòng Viêm Thế Tu dâng lên cảm giác chẳng lành, thanh âm của gã run rẩy, hoảng sợ nói.
Nam nhân trước mắt này chính là một người điên, cái gì cũng đều làm ra được.
Cử động như này khiến cho gã rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi.
"Vương Khung..." Trong lòng Mục Cửu Ca hơi giật mình một chút, cảm thấy không ổn.
Nhưng mà hết thảy đều không kịp, Đại Uy Thiên Long Pháo phát ra tiếng nổ vang chói tai, lực lượng xung kích kinh khủng bắn phá vùng đan điền của Viêm Thế Tu.
Vương Khung cố ý khống chế lực đạo, cỗ lực lượng này không đủ gây ra trí mạng, nhưng mà đạo đạo vết nứt hiển hiện ở trên Hỏa Chủng của Viêm Thế Tu.
Viêm Thế Tu hét thảm một tiếng, máu tươi bắn tung toé, cả người bay ngược ra ngoài.
Giữa không trung, thần thái trong mắt gã dần dần tiêu tán, như là chó chết.
Viêm Thế Tu biết rõ, một kích mới vừa rồi có ý vị như thế nào, cỗ hoả lực kia đã đoạn tuyệt sự kiêu ngạo cùng với hi vọng của gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận