Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 331

"Ta cũng không có nói ta đã chết, chỉ là trốn đến một nơi thanh tĩnh mà thôi." Thúc què thản nhiên nói.
Ngọn lửa bùng lên quanh người y, khiến cho y càng thêm anh vĩ bất phàm.
La Tổ nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, dường như có thâm ý nói: "Trước kia ngươi anh hùng và lỗi lạc biết bao, dung nhan có một không hai thiên hạ, không ngờ được lại rơi xuống tình cảnh như vậy..."
"Chỉ có thể trách ngươi không nên dính líu..."
"La Tổ, ngươi đã vượt biên giới!" Thúc què nghiêm nghị quát, cắt ngang lời nói của La Tổ.
Vương Khung ở bên cạnh nghe đến choáng váng.
Dung nhan có một không hai thiên hạ? Thúc què? Hóa ra xưng hào "Bản soái" của Thúc què không phải là tự phong.
"Tiểu tử, ánh mắt của ngươi như vậy là sao?" Thúc què liếc xéo lạnh lùng nói: "Bản soái đã từng trẻ tuổi hào hoa phong nhã, mỹ nhân dâng rượu dưới nến."
Nói xong, Thúc què dùng ánh mắt mỉa mai lướt qua nửa người dưới của Vương Khung, khinh thường nói: "Phong cảnh mà bản soái từng nhìn thấy, cũng không phải là loại gà con như ngươi có thể tưởng tượng."
"..."
Thúc què thu hồi ánh mắt, thần sắc lạnh như băng nói: "Chỉ là nợ tình quá nhiều, phải tìm một chỗ để ổn định cuộc sống."
"..."
"Người như ngươi, coi như ẩn vào nhân thế cũng sẽ không làm cho người ta an tâm, chuyện này giống như hung long giấu huyệt, nhân thế vẫn khó có thể bình an." La Tổ chậm rãi nói, ánh mắt nhẹ nhàng rơi ở trên người Vương Khung.
"Thanh đao mà ngươi chế tạo này không tầm thường, ngươi để cho tên tiểu tử này mang theo rêu rao khắp nơi, sẽ luôn có người nhìn ra được."
La Tổ nói không sai, Vương Khung còn chưa chân chính khai quật ra uy lực chân chính của Hắc Long Đao, cũng không có nắm giữ hình thái chân chính của nó.
Đến một ngày nào đó, sẽ luôn có người nhìn ra lai lịch của Hắc Long Đao.
Dù sao, ở trong thiên hạ ngày nay, người có năng lực chế tạo dạng đao này là bấm tay có thể đếm được.
"Nhìn ra thì lại như thế nào? Những người kia dám động đến hắn sao?" Thúc què lộ ra thần sắc cô đơn, thản nhiên nói.
Vẻn vẹn chỉ một câu, khí tức cuồng bá phách lối đập vào mặt, trực tiếp khiến cho trụ trời nghiêng ngả, thiên địa sụp đổ.
Trong lúc hoảng hốt, Vương Khung phảng phất như trông thấy Thúc què đang tỏa ánh sáng, sáng long lanh, chói mắt.
"Không hổ là Yêu Tượng, vẫn cao ngạo, coi trời bằng vung như vậy, không để bất luận kẻ nào ở trong mắt." La Tổ thản nhiên nói.
Ngôn ngữ của lão ôn hoà, lại vẫn tràn ngập kiêng kị như cũ.
"Ngươi phải biết rằng, thân phận của ngươi đặc biệt, có rất nhiều người trên đời này kính ngươi, sợ ngươi, nhưng người có thù sâu như biển với ngươi vẫn như cũ là không ít, ngươi luyện đao cho hắn, tất nhiên sẽ dẫn đến hoạ sát thân cho tên tiểu tử này."
Lời nói của La Tổ là sự thật, cho dù là cường giả cái thế vô địch, trên đời này vẫn như cũ sẽ có kẻ địch, bọn hắn e ngại thực lực vô địch kia, nhưng phần kính sợ này cũng khó có thể xua tan cừu hận trong lòng.
"Tranh đấu trong cùng thế hệ, tên tiểu tử này chết ở bên ngoài, ta không có lời nào để nói, nhưng nếu như có người dám buông bỏ mặt mũi, lấy lớn hiếp nhỏ..." Thúc què cười lạnh nói.
"Như vậy cả nhà liền chôn cùng...đương nhiên, cũng bao quát cả La Vương Thành các ngươi!"
Thanh âm của Thúc què quanh quẩn ở bên trong cung điện dưới đất.
Vương Khung nghe đến mức tâm thần khuấy động, nhiệt huyết sôi trào.
Trên thế gian hiện nay, dám nói những lời này ở ngay trước mặt lão tổ La Vương Thành có thể có được mấy người?
Đây cũng không phải là uy hiếp, mà là cảnh cáo, cảnh cáo trần trụi, dùng cả nhà La Vương Thành để làm cảnh cáo.
"Quá lợi hại, trước đây tại sao ta không có phát hiện ra Thúc què đẹp trai như vậy?" Đôi mắt của Vương Khung rung động, hai tay nắm chặt, gần như không thể là chính mình.
Lúc này, Hắc Kiếm Ma cũng lộ ra vẻ mặt chấn kinh.
Hiển nhiên, y đã nhìn ra lai lịch của người trước mặt này, chính là bởi vì như vậy, gợn sóng trong nội tâm của y khó bình, quả thực là không dám tưởng tượng.
Ánh mắt của Hắc Kiếm Ma đảo qua Vương Khung, sắc mặt đại biến.
Y nằm mơ cũng đều không có ngờ được, Vương Khung lại còn có liên quan đến loại nhân vật cấm kỵ bên trong truyền thuyết này.
"Tên tiểu tử này giấu quá sâu, vốn cho rằng sau lưng hắn không có bối cảnh, hiện tại xem ra, có lẽ thật đúng là có thể tranh một phen cùng với Diệp Thiên." Trong nội tâm Hắc Kiếm Ma âm thầm nói.
Sau lưng Diệp Thiên mặc dù cũng có chỗ ỷ vào, nhưng so sánh cùng với vị trước mắt này...
Hắc Kiếm Ma không nhịn được lắc đầu, Kim Sơn Đạo Chủ đúng là rất lợi hại, nhưng vị ở trước mắt này lại là "Yêu Tượng" ở bên trong truyền thuyết, cái gì mà Kim Sơn Đạo Chủ, có thể trực tiếp dùng một chân đạp chết.
"Ngươi vậy mà coi trọng tên tiểu tử này như thế?" La Tổ có một chút kinh ngạc.
lão biết rõ, đến dạng cấp bậc như bọn hắn, hạt giống bình thường căn bản sẽ khó mà lọt vào pháp nhãn.
Bởi vì có thể đi đến một bước này, bản thân bọn hắn liền chính là yêu nghiệt kinh khủng nhất thế giới, cái gọi là thiên phú vào trước khi trưởng thành là không đáng giá được nhắc tới.
Coi như là loại thiên phú như Diệp Thiên kia, cũng không đáng cho loại tồn tại như La Tổ, Thúc què đích thân ra mặt dạy dỗ, trừ phi là thân thích ruột thịt.
Nhưng xem ra, Vương Khung hẳn không phải là con tư sinh của Thúc què, nếu không tướng mạo sẽ có thể đề cao lên bảy ~ tám cái đẳng cấp.
Vương Khung nghe thế cũng cảm thấy nghi hoặc, bất kể là lão bản, hay là Thúc què, thậm chí là vị Lão Hạt Tử không hỏi thế sự kia, sự quan tâm đối với hắn dường như vượt mức bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận