Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 334

Hắc Kiếm Ma thở dài: "Đêm hôm ấy, năng lực cổ lão lần đầu tiên hiển hiện thế gian, sức mạnh đáng sợ đó phảng phất như không phải là nhân gian có thể sở hữu."
"Y đại khai sát giới, chém giết ba trăm đệ tử, trên đường phố, thi thể trải dài..."
Vương Khung nghe thế, rất là cảm khái.
Là một người bình thường, tất cả những gì y có thể nghĩ đến là một cuộc sống bình yên.
Nhưng đêm đó, y bị đồng tộc đẩy xuống vực sâu, hóa thân thành tu la.
"Ngươi cũng đã thấy, y chính là nam nhân trước mặt này."
"Y tên là La Sinh!" Hắc Kiếm Ma chỉ vào thân ảnh bị trấn áp ở bên trong cửa đồng lớn nói.
"Các ngươi không có giết y?" Vương Khung hỏi.
Hắc Kiếm Ma lắc đầu: "Thiên phú của y quá kinh diễm, đặc biệt là loại năng lực thức tỉnh kia, La Vương Thành sẽ không có khả năng từ bỏ y."
"Sau cùng, y bị chế trụ, nhốt ở bên trong tử lao, sự tình phía sau lại là nằm ngoài dự liệu."
"Xảy ra chuyện gì?" Vương Khung hỏi.
"Thê tử của y cũng không phải là người Hắc Ám Giáo Hội, chẳng qua là ca ca của y quá mức loá mắt, dẫn tới dòng dõi của một vị cao tầng trong tộc ghen ghét, cho nên mới vu oan hãm hại."
Vương Khung ngạc nhiên, vận mệnh đã chơi đùa với nam nhân trước mắt này, một lần chơi đùa đã cải biến vận mệnh cả đời của y.
"Sau đó thì sao?" Vương Khung hỏi.
"Nhất mạch kia bị tàn sát, không còn một người sống." Hắc Kiếm Ma lạnh lùng nói.
Vương Khung hơi nhướng mắt lên, nhìn đối phương thật sâu.
Nếu như La Sinh không có thức tỉnh loại năng lực kia, như vậy chỉ là một người bình thường không có một chút giá trị nào, La Vương Thành tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Thậm chí, La Sinh sẽ bị giết như giết heo.
Vì vãn hồi lại vật thí nghiệm duy nhất thức tỉnh năng lực cổ lão này, La Vương Thành sát phạt quả quyết đến mức khiến cho Vương Khung cũng đều cảm thấy kinh hãi, sát hại đệ tử nhất mạch, dùng máu tươi để đổi lấy sự vinh quang của La Vương Thành.
Ở phía dưới quang minh vinh quang, sẽ có bóng tối ẩn sau!
Mọi thứ trên đời, có lẽ thật sự là như vậy.
"Hơn một ngàn tính mạng, dường như đã làm nguôi ngoai nỗi hận trong lòng La Sinh, La Vương Thành cho y sinh mệnh, lại mang đi toàn bộ hi vọng của y, báo thù cho y, nhưng nó cũng khiến y mất đi hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình..."
"Mâu thuẫn như vậy, xé rách như vậy, cuối cùng đã khiến y lựa chọn một con đường khác, chính là làm tê liệt linh hồn của chính mình."
Nói đến đây, Hắc Kiếm Ma có một chút dừng lại, trong mắt lóe lên một vệt lãnh ý.
"Cái gì?"
"Giết chóc!"
"Bắt đầu từ lúc kia, y điên cuồng tu luyện, lúc đó, mọi người mới phát hiện ra, thiên phú của y đáng sợ đến kinh người, thực lực đột nhiên tăng mạnh, mỗi ngày đều đang biến hóa..."
"Y bắt đầu khát vọng chiến đấu, đi ra khỏi La Vương Thành, bên ngoài là sân khấu càng lớn hơn."
"Bốn mươi chín thành trong thiên hạ, tám đại Vương Thành, Quang Minh Học Cung, Tần Hoàng Đế Đô, thậm chí là Hắc Ám Giáo Hội..."
"Mũi kiếm của y đánh đâu thắng đó, cao thủ chết ở trong tay y vô số kể, nhưng mà, y không chỉ điên cuồng như thế, phàm là người bị y để mắt tới, không có một ai có thể sống, mọi người gọi y là người điên, từ quan sát ban đầu, đến thưởng thức, đố kị, kính trọng, sau cùng triệt để biến thành sợ hãi."
"Phần sợ hãi này đã triệt để đúc thành hung danh của y, y cũng bởi vậy thu hoạch được một cái xưng hào."
"La Sinh Sát Kiếm!"
"La Sinh Sát Kiếm! ?" Vương Khung ngơ ngác.
Cái danh hiệu này hắn từng nghe nói qua, nghe được từ chỗ của một vị bằng hữu.
Nàng nói, đó là tuyệt thế hung kiếm của La Vương Thành, từng làm cho thiên hạ sợ hãi, là ác mộng của rất nhiều người.
Vương Khung cho rằng đó thật sự là một thanh kiếm, lại không có nghĩ đến lại chính là nam nhân trước mắt này.
Có lẽ, đối với La Vương Thành mà nói, từ đầu đến cuối thật sự chỉ xem y như là một vật thí nghiệm thành công, một thanh hung kiếm dùng để uy hiếp các phe.
"Y càng ngày càng mạnh, cường đại đến dường như không có cực hạn." Hắc Kiếm Ma trầm giọng nói.
Xét về tuổi tác, y lớn hơn La Sinh mười tuổi, chỉ là thực lực của La Sinh đang dần dần đuổi kịp thậm chí là siêu việt y.
Năm đó, phát sinh một kiện đại sự.
La Sinh Sát Kiếm tìm được một thanh "Kiếm" khác.
"Đại Kiếm" bên trong Thập Nhị Vương Tọa.
Hai người đại chiến một trận, La Sinh Sát Kiếm tiếp được mười chiêu của Đại Kiếm mới bị đánh bại, chiến quả truyền ra, thiên hạ chấn động.
Phải biết rằng, thanh kiếm Thập Nhị Vương Tọa kia, giết người cho tới bây giờ cũng đều không đến ba kiếm.
Đại Kiếm nói, y là một vị kiếm giả chân chính, nhưng y có thể thao túng sinh tử của người khác, lại không có cách nào khống chế tâm tình của mình.
Kiếm giả, là không thể bị tâm tình của mình chi phối.
Nếu có một ngày y có thể khống chế tâm tình của mình, y sẽ là một trong những phong mang sáng nhất thế gian này.
Trong mắt Hắc Kiếm Ma hiện ra vẻ tiếc hận, một nam nhân bị yêu hận tình cừu cuốn lấy như vậy, y sao có khả năng khống chế được tâm tình của mình.
Trên đời, chỉ có giết chóc mới có thể đem lại cho y một chút bình yên.
Hai năm sau trận chiến với Đại Kiếm, người điên La gia lại làm ra một cái quyết định điên cuồng.
Y đi theo dấu chân Lâm La Thiên ba ngàn năm trước, dọc theo Táng Viêm Hà, tiến vào cấm khu.
"Cái gì?" Vương Khung đột nhiên biến sắc.
Dòng sông cổ xưa nhất thế giới, nó đại biểu cho khởi nguyên cùng với tận cùng, theo lời đồn, con sông này đi qua một phiến khu vực, là nơi cấm tất cả sinh vật sống.
Vô luận là nhân loại hay là yêu thú cũng không thể đặt chân nửa bước.
Đó chính là cấm khu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận