Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 797

Cường đại giống như Thần Hỏa Sơn cũng đều đi ra từ Bái Hỏa Giáo.
Nó là cội nguồn của chư pháp, tổ tiên của đạo thống trong thiên hạ!
Vương Khung không nhịn được duỗi tay vuốt ve, trong sát na tiếp xúc, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, từng vết nứt hiển hiện, cùng lúc đó hào quang óng ánh phóng lên tận trời, chấn động toàn bộ tàn tích chiến tranh cổ đại.
"Đây là..."
Đám người kinh nghi, chỉ thấy bên trong không trung xuất hiện vô số văn tự cổ lão lít nha lít nhít, không ngừng lấp lóe gây dựng lại, giống như Thiên Thư.
"Thiên Thư...đây là Cổ Hỏa Chủng Thiên Thư..."
Đúng lúc này, một tiếng thốt lên vang vọng, chấn động tất cả mọi người.
Vào lúc này, nhóm người Tội Kiếm Hình, Cổ Thích Tâm, Minh Hạo Nhiên phát mộng!
Liền ngay cả Xi Cửu U cũng đều không nhịn được giương mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt vẻ cổ quái.
Người khác trải qua ngàn khó vạn hiểm cũng chỉ tìm được một kiện bảo khí đỉnh phong, còn muốn đánh nhau chết sống...
Vương Khung tùy tiện đụng một tấm bia đồng cổ, bên trong vậy mà cất giấu một bộ Thiên Thư! ?
Loại chuyện này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù ai cũng sẽ không tin tưởng.
"Chẳng lẽ người này thật sự bật hack! ?" Tội Kiếm Hình lộ ra vẻ ngờ vực.
Hôm đó đánh với Xi Cửu U một trận, danh hào bật hack liên quan tới Vương Khung liền bị truyền đi ồn ào náo động.
Hiện nay xem ra, quả thật là đúng tám chín phần mười.
So với bật hack bên trong truyền thuyết ngã nhào một cái cũng đều có thể nhìn thấy bảo quả thực không có sai biệt.
Loại người này coi như là dẫm vào một đống phân, cũng đều có khả năng là phân rồng.
"Yêu văn..." Xi Cửu U khẽ nói.
"Ngươi nhận ra?" Bên cạnh, Cổ Thích Tâm không nhịn được hỏi.
Liên quan tới yêu văn, y cũng có nghe thấy.
Ở trong những năm lưu lạc, nền văn minh yêu thú vô cùng xán lạn, vượt xa nhân loại, văn tự của bọn chúng thông qua huyết mạch truyền thừa, khắc ấn đạo và pháp, ẩn chứa bí mật tự nhiên, áo nghĩa vũ trụ.
Coi như là ở trong nội bộ yêu thú, cũng chỉ có một số ít tồn tại nắm giữ dạng văn tự thần bí này.
Sau cùng, yêu thú táng diệt, dạng văn tự này cũng thất truyền.
"Ta không nhận ra, trên đời này cũng sẽ không có ai nhận ra..." Xi Cửu U trầm giọng nói.
Y đã từng nhìn thấy loại văn tự này, lại không có cách nào giải mã huyền bí trong đó.
Nghe đồn, mỗi một loại yêu văn đều ẩn chứa vĩ lực đáng sợ nhất giữa thiên địa, thiên địa phong lôi, sơn trạch thủy hỏa, quang minh hắc ám, tạo hoá hủy diệt...toàn bộ đều giấu ở trong đó.
"Người sáng lập Bái Hỏa Giáo có nguồn gốc cực sâu cùng với yêu thú, cho nên y cũng nắm giữ dạng văn tự này." Xi Cửu U trầm giọng nói.
Dây dưa ở giữa nhân loại cùng với yêu thú là khó có thể nói hết, có cổ tịch ghi chép, vào lúc ban đầu hệ thống tu hành Hỏa Chủng sáng lập, phần lớn nhân loại đều tham khảo pháp môn tu luyện của yêu thú.
Ví dụ như Yêu Tế Pháp mà tiên tổ Tề Tích tu luyện, cơ hồ không thể rời khỏi huyết mạch cổ yêu, nếu không căn bản sẽ không có khả năng ngưng tụ Hỏa Chủng.
"Bộ Thiên Thư này có lai lịch bất phàm, ba ngàn năm cũng chưa từng tuyệt diệt, hiện nay hiển hóa trong nhân gian, không biết ẩn chứa huyền bí cỡ nào." Xi Cửu U mở to hai mắt, nhìn những văn tự phảng phất như thông linh trên bầu trời kia.
Mỗi một loại văn tự dường như cũng là sinh mệnh hoạt bát, đang suy diễn quy luật lực lượng nào đó.
Oanh...
Lúc này, Vương Khung rơi vào một loại trạng thái huyền diệu.
Yêu văn đầy trời nhấp nháy, trong mắt hắn phảng phất như là một thể, hóa thành một dòng sông dài, mênh mông không rõ, phiêu hốt không biết hướng, đỏ rực như lửa, như rơi xuống từ trên trời.
"Táng Viêm Hà! ?" Trong lòng Vương Khung rung động.
Đây là tổ sông của nhân loại, xuyên qua long mạch thiên hạ, xuyên qua sinh mệnh cấm khu, đi đến phần cuối bầu trời.
Từ xưa đến nay, chỉ có Lâm La Thiên đi dọc theo con sông này đến điểm cuối.
"Thiên địa rộng rãi, vô biên vô tận!"
Đột nhiên, một thanh âm vang vọng, cuồn cuộn mà tới, vang lên ở trong đầu óc Vương Khung.
Yêu văn đầy trời nổ vang, như thể lao thẳng vào mắt hắn...
Vô số quang ảnh lấp lóe, diễn hóa ở bên trong hư không.
Đại hà như long, mênh mông không thôi.
Một chiếc chuông đồng trôi nổi ở bên trên Táng Viêm Hà, tiếng chuông khủng bố không ngừng chấn động, hư không vỡ vụn, nổi lên gợn sóng giống như kiếm văn, tấn công mọi thứ.
Ở phía dưới chuông đồng, một vị nữ tử đứng trên dòng sông, áo trắng tung bay, không nhiễm trần thế, như là tiên nữ, suy diễn phong tình muôn đời.
"Vô Sinh...ngươi quá nhỏ yếu...cũng dám đối địch với ta?" Giữa thiên địa, một giọng nói lạnh lùng vang vọng, lộ ra hờ hững thấu xương.
"Vô Sinh Lão Mẫu! ?" Vương Khung giật mình, không nhịn được nhìn về phía vị nữ tử áo trắng phong tình tuyệt đại kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận