Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 600

Vào ngày này, ở trên Đông Lăng Sơn, có không biết bao nhiêu đại tộc hào môn đến đây chúc mừng, tám đại Vương Thành cũng điều động sứ giả, liền ngay cả mấy vị hoàng tử cũng đều dâng lên hạ lễ.
Dù sao thì người khởi xướng chuyện này cũng là con trai độc nhất của Thiên Vũ Vương - một trong bốn đại Thiên Vương đương thời, phần mặt mũi này là phải cấp.
Phóng nhãn ra toàn bộ thiên hạ, người trẻ tuổi có thể có loại chiến trận này cùng với mặt mũi như vậy, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ở trên Đông Lăng Sơn, ánh lửa ngút trời, bên trong vạc đồng, chiếc vạc đồng sôi trào không thôi, ngọn lửa sinh ra không bao giờ bị dập tắt trong gió mạnh.
Trên tế đàn, các đại hào môn thế gia, đệ tử vương tộc, đặc sứ hoàng thất đều tụ họp lại.
Dạng thịnh hội này, cho dù ở trong Đế Đô cũng đều cực kì ít có.
"Vị kia chính là thế tử Thiên Vũ Vương? Nghe nói y tuổi nhỏ nhiều bệnh, chỉ là người bình thường."
"Nếu như không phải ỷ vào phúc phận phù hộ của Thiên Vũ Vương, sẽ có nhiều hiển quý như vậy tới chúc mừng một phàm nhân như hắn?"
"Nói ít vài ba câu, cũng không nhìn một chút xem hôm nay là trường hợp nào? Không muốn chết tất cả câm miệng cho ta."
Trong đám người, có người khẽ nói.
Đối với tu sĩ ngưng tụ Hỏa Chủng, thức tỉnh năng lực mà nói, người bình thường chỉ là sâu kiến, là không có tư cách đặt song song cùng với bọn hắn.
Nhưng Cổ Thích Tâm lại bởi vì đầu thai trong nhà quyền quý, liền khiến cho bọn hắn trở thành vật làm nền, chuyện này khiến cho rất nhiều người đều sinh ra cảm giác không cân bằng, sinh lòng bất mãn.
Cổ Thích Tâm đứng ở trên tế đàn, nhìn các thân ảnh chen chúc ở phía dưới, lộ ra vẻ mỉm cười.
Y bây giờ thần thông đã thành, những lời đàm tiếu kia tự nhiên không gạt được lỗ tai của y.
Lúc này, toàn bộ Đế Đô chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người biết, y chẳng những bệnh cũ đã lành, thậm chí còn đã ngưng tụ Hỏa Chủng.
"Hồng Thần, bắt đầu đi." Cổ Thích Tâm đưa tay ra hiệu.
Sớm vào năm ngày trước, Vương Khung liền đưa Hồng Thần từ Xích Long Thành đi đến đây, bây giờ liền trở thành người hầu dưới tay Cổ Thích Tâm.
Ông! Tiếng chuông vang lên, truyền ra khắp toàn bộ Đông Lăng Sơn.
"Chậm đã!"
Đúng lúc này, một giọng nói thờ ơ vang lên, ù ù chấn động, giống như kinh lôi, càng là ép xuống tiếng chuông kia.
"Là người nào lại dám ngăn cản cuộc tế lễ! ?"
Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, phải biết rằng đứng ở phía trên kia chính là thế tử Thiên Vũ Vương? Ai lại lớn gan như vậy? Không muốn sống rồi?
Trong lòng mọi người nghĩ thế, không nhịn được nhìn về phía âm thanh phát ra.
"Tam Hoàng Tử! ?"
"Tam Hoàng Tử đích thân tới! ?"
Ở trên Đông Lăng Sơn sôi trào trong nháy mắt, Tam Hoàng Tử vậy mà đích thân tới đại tế, dạng mặt mũi này cũng không phải là ai cũng có.
"Không biết Tam Hoàng Tử đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, còn xin mời nhập ghế cao." Cổ Thích Tâm đưa tay ra hiệu nói.
"Hôm nay, thế tử khai tông tế thiên, bản cung đặc biệt đến chúc mừng, nhưng có chuyện ngược lại là muốn hỏi cho rõ trước." Tam Hoàng Tử không nhúc nhích, trực tiếp nói ngay vào điểm chính.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lộ ra dị sắc.
"Kẻ đến không thiện!"
"Chuyện gì?" Cổ Thích Tâm liếc mắt, thản nhiên nói.
"Bổ Thiên Công Hội, công hội danh hào Bổ Thiên này là do trọng tội đã từng sáng lập trước đó, ta muốn hỏi một câu, đây có phải là trùng hợp hay không?"
Tam Hoàng Tử nói năng có khí phách, ở trên Đông Lăng Sơn rơi vào tĩnh mịch.
Không hổ là con trai của Tần Hoàng bệ hạ, loại lời này cũng chỉ có y dám nói, thế tử Thiên Vũ Vương quả thật tôn quý, nhưng ở trước mặt hoàng huyết chung quy vẫn kém một bậc.
"Tam Hoàng Tử nói đùa rồi, đây chính là hai chuyện khác nhau." Cổ Thích Tâm nói khẽ.
Trong lòng mọi người hơi giật mình một chút, nhìn nhau, đều lộ ra vẻ hiểu ra.
Quả nhiên, Bổ Thiên Công Hội này cùng với Bổ Thiên Công Hội mà Vương Khung sáng lập căn bản cũng không phải là một, thế tử Thiên Vũ Vương cũng đã tự mình làm sáng tỏ.
"Những đồ đần kia lại vẫn dõng dạc, nói chuyện này là tuyên ngôn Đồ Phu trở về, quả thực buồn cười."
Có người khẽ nói, trận biện luận này, chung quy là bọn hắn thắng.
"Nhưng..." Đúng lúc này, Cổ Thích Tâm đột nhiên lại nói.
"Nhưng cái gì?" Tam Hoàng Tử ngưng ánh mắt lại, nhìn sang.
"Nhưng chức vị hội trưởng này vẫn là của ta."
Đột nhiên, một giọng nói cởi mở vang lên, chấn động sơn dã, trên tế đàn, một thân ảnh chậm rãi đi ra, khí thế hiên ngang, ánh mắt như kiếm, lộ ra một tia khiêu khích cùng với hung lệ, ở trên cao nhìn xuống.
"Tam Hoàng Tử, đã lâu không gặp!"
"Vương Khung! ?"
Tam Hoàng Tử ngơ ngác mà nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên tế đàn đạo kia, quả thực không thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận