Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 733

Xoạt...
Đúng lúc này, viên thịt trắng chui ra từ trong ngực Vương Khung, thả người nhảy lên, nhảy đến trên người Tề Tích, ôm lấy cổ liền gặm.
Máu tươi màu đỏ tươi "Ừng ực ừng ực" rời khỏi thân thể của Tề Tích, bị viên thịt trắng mút vào, giống như là uống nước dưa hấu vậy.
Máu của Tề Tích đối với viên thịt trắng này mà nói, dường như có được lực hấp dẫn trí mạng.
Rất nhanh, thân thể của viên thịt trắng phình to.
"Con bà nó..." Vương Khung nhíu mày, dùng uy thế sét đánh, chộp viên thịt trắng ra từ trên người của Tề Tích.
Viên thịt trắng ợ một cái, sờ sờ vào cái bụng nhỏ của chính mình, dùng ánh mắt ai oán nhìn Vương Khung, lộ ra bộ dáng vẫn chưa thỏa mãn.
"Đồ tham ăn, suýt nữa liền bị ngươi hút khô!" Vương Khung gõ một cái lên đầu viên thịt trắng, khẩu vị của con vật nhỏ này thực sự quá lớn, suýt chút nữa liền hút Tề Tích thành thây khô.
Phải biết rằng, dạng hạt giống này cũng không thấy nhiều, hết lần này tới lần khác lại để Vương Khung gặp phải, làm sao có thể tuỳ tiện bỏ qua.
Nếu Quang Minh Học Cung đã không phân biệt được bảo, Vương Khung cũng sẽ không để ý thu nhận, vạn nhất bị hút khô, như vậy liền thiệt thòi lớn.
"Chẳng lẽ ngươi không thể ăn ít một chút?" Vương Khung có một chút bất đắc dĩ.
Lần trước thừa dịp Cổ Thích Tâm hôn mê, máu tươi rút ra từ trong cơ thể y đã sớm bị viên thịt trắng ăn sạch sẽ.
Ở trong đoạn thời gian gần đây, con vật nhỏ này đến nửa đêm liền nổi cơn đói bụng, kêu rên không thôi.
Hết lần này tới lần khác, đồ vật thích hợp với khẩu vị của nó thật đúng là không nhiều, hiện tại liền ngay cả Hoàng Thiên Ngọc Đạo cũng đều chướng mắt, ăn thịt cũng đều muốn ăn thịt yêu thú cảnh giới Bổ Nguyên tầng chín.
Cứ như vậy, nó quả thật là quá khó nuôi.
Nếu không phải hai vị Chân Vương đã từng nhắc nhở Vương Khung, đối đãi tốt với con vật nhỏ này, hắn đã sớm nấu canh uống.
"Ta đột nhiên biết được tên tiểu tử này có tác dụng gì!" Vương Khung linh cơ khẽ động, sinh ra một cái ý nghĩ vĩ đại.
Vương Khung toét miệng, nhìn Tề Tích, thân thiết giống như chồn nhìn thấy gà mái.
"Từ nay về sau, y chính là nhân viên chăn nuôi của ngươi...nhưng ta phải nói trước, một ngày chỉ được ăn ba bữa, cộng thêm bữa ăn khuya, hút tiết kiệm một chút..." Vương Khung đề ra quy củ đối với viên thịt trắng.
Viên thịt trắng phảng phất như nghe hiểu, liên tục gật đầu, nhảy cẫng hoan hô, ôm lấy Tề Tích, thật giống như thu hoạch được món đồ chơi mới.
Lúc này, Tề Tích trong hôn mê mảy may không biết, ở giữa vài ba câu, vận mệnh của y liền lặng lẽ cải biến, trở thành nhân viên chăn nuôi của viên thịt trắng...không…là trở thành khẩu phần ăn của viên thịt trắng!
Tâm tình của Vương Khung vô cùng tốt, ở dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, nâng Tề Tích lên liền chạy lên núi.
"Con bà nó, hắn...hắn làm gì?"
"Đây...đây là người nào?"
"Trên đời này còn có người dám chạy đến Quang Minh Học Cung cướp người! ?"
Những kia đệ tử mới kia từng người đều nhìn trợn mắt hốc mồm, ngây ngốc!
"Chờ một chút!" Sắc mặt của Trần Vô Phong đại biến, nhẫn nhịn đau đớn nghẹn ngào kêu lên.
Trong mắt y, vị thanh niên thần bí trước người này còn đáng sợ hơn Hạng Ách Linh nhiều, cường đại như Tề Tích ở trước mặt hắn cũng đều nhỏ yếu giống như trẻ con, đưa tay liền có thể trấn áp, quả thực không cần tốn nhiều công sức.
Dạng thực lực này quả thực khủng bố.
Tề Tích rơi vào trong tay loại người này có thể tốt sao?
Nghĩ tới đây, Trần Vô Phong động thân tiến về phía trước, ngăn ở phía trên con đường cổ kính.
Y thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, lại không để ý mảy may.
"Có ý tứ, biết rõ không địch lại, còn muốn châu chấu đá xe?" Vương Khung cười.
Đầu năm nay, dạng đồng bạn có tình có nghĩa như thế này chính là không nhiều.
Nhưng...nhân tính cũng sẽ có lúc thay đổi!
"Ngươi rất mạnh, ở bên trong những người cùng thế hệ này, thiên phú của ngươi hẳn là đệ nhất." Vương Khung có tu vi bực nào, liếc mắt liền thấy rõ, tình huống của tất cả mọi người cũng đều không thể gặt được đôi mắt của hắn.
"Chỉ là...tư chất của y lại ở phía trên ngươi!" Vương Khung vỗ vỗ Tề Tích trên vai, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Thượng vị giả, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ dùng tâm thái trách trời thương dân bảo hộ kẻ yếu, trong mắt thế nhân, chuyện này là đại nghĩa, chuyện này là tình nghĩa.
Nhưng vào thời điểm những kẻ yếu này vượt qua bọn hắn, trong lòng thường thường liền sẽ triệt để mất cân bằng.
Đến lúc đó, còn có mấy người có thể bảo trì bản tâm?
"Một ngày nào đó, y sẽ bao trùm ở phía trên đám người...đương nhiên, cũng bao gồm cả ngươi!" Vương Khung hờ hững nói.
Dạng người này, hắn đã nhìn thấy quá nhiều.
Lúc trước Lâm Huyền chính là như vậy, nội tâm của gã cao ngạo, lòng tự ái cường đại đến gần như biến thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận