Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 621

"Người nào?" Vương Khung quay người nhìn lại, trong đình đài cách đó không xa, rèm che, hương khói lượn lờ, mơ hồ có thân ảnh lấp lóe.
"Bệ hạ! ?" Vương Khung sợ hãi giật mình, vội vàng hành lễ.
"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Trong đình đài, giọng nói nhàn nhạt kia vang lên một lần nữa.
Vương Khung một chút do dự, chợt lắc đầu nói: "Ta không biết rõ...ta không biết rõ đó có phải là ảo giác hay không..."
"Hoàng lương nhất mộng, chưa chắc là giả, ngươi còn chưa phải là ngươi..."
Bên trong biện lạc, huyền âm mịt mờ, ẩn núp lời nói sắc bén.
"Ta không rõ!" Vương Khung lắc đầu nói.
"Ngươi còn quá yếu...chỉ có cường giả mới có thể thấy rõ bản ngã, tìm được con đường quán thông như một kia..." Giọng nói nhàn nhạt kia dần dần mỏi mệt, lộ ra vẻ cô đơn.
"Đi thôi...có lẽ món đồ kia sẽ có thể giúp ngươi thấy rõ chính mình, đạt đến cảnh giới ngươi khát vọng."
"Thứ đồ gì? Ở đâu?" Vương Khung không nhịn được buột miệng kêu lên.
Tần Hoàng đây là muốn ban thưởng bảo bối cho hắn sao?
Lúc này, Vương Khung có một chút không rõ ràng cho lắm, ấn theo lý thuyết chính mình ngoại trừ thực lực mạnh một chút, thiên phú cao một ít, dáng dấp đẹp trai một ít, nhân phẩm tốt một chút, tính cách tốt một ít...giống như cũng không có ưu điểm gì khác, lại có thể được Tần Hoàng bệ hạ ưu ái như vậy.
Không chỉ hạ xuống pháp chỉ tại Đông Lăng Sơn, bảo vệ hắn từ trong tay Quang Minh Điện, hiện nay lại vẫn còn có ban thưởng.
Vương Khung từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ nhất phát hiện ra chính mình lại được người khác yêu thích như vậy, đường đường là Tần Hoàng bệ hạ cũng đều động tâm đối với hắn.
Nghĩ tới đây, rất nhiều cảm xúc của Vương Khung vừa rồi tan thành mây khói trong khoảnh khắc, trong lòng nhất thời chập trùng, khóe miệng nâng lên, sinh ra chờ mong đối với ban thưởng của Tần Hoàng.
"Ngươi ngược lại là không khách khí!" Giọng nói nhàn nhạt kia lại truyền đến một lần nữa, không giống như là trách cứ, mà là nhiều hơn một chút trêu chọc.
"Bệ hạ ban tặng, là thiên ân mênh mông, nếu như chối từ, chính là nghịch thiên mà đi, vãn bối há lại là kẻ vô pháp vô thiên như vậy! ?" Vương Khung nghĩa chính ngôn từ nói.
"Loại nhân tài như ngươi liền nên gia nhập Quang Minh Điện, có tiềm chất làm thần côn."
"Ách..." Vương Khung nghẹn lời, hắn ngược lại là không ngờ được đường đường là Tần Hoàng bệ hạ, vậy mà lại trêu chọc hắn như vậy.
"Bệ hạ...lạc đề..." Vương Khung nhếch miệng, nhắc nhở.
"Vừa rồi đã nói đến chỗ nào?"
"Bảo bối...bệ hệ nói có bảo bối muốn tặng cho ta..."
"Ngươi thật sự là không sợ chết, ta nói muốn tặng ngươi bảo bối lúc nào? Ta chỉ nói là có một kiện đồ vật có thể giúp ngươi đánh phá cục diện bế tắc hiện tại."
"Đúng đúng đúng...vãn bối đầu óc không tốt, nhớ lầm." Vương Khung cười khan nói: "Dám hỏi bệ hạ là bảo bối gì."
"Mạt Pháp Kinh Quyển!"
"Cái gì?" Sắc mặt của Vương Khung đại biến.
Cái tên này hắn cũng không phải là lần đầu tiên nghe nói.
Hôm đó ở bên trong hang động cổ xưa Đại Hoang Hung Thần, vị Chân Vương tóc trắng kia liền đã từng đề cập đến "Mạt Pháp Kinh Quyển", đó là bí bảo cổ xưa, được hoàng tộc Tần thị giấu ở bên trong thâm cung, coi như là hoàng tử cũng khó có thể nhìn thấy.
Vương Khung đã từng cố ý hỏi Thất Hoàng Tử, những gì gã nói cũng khá là mập mờ, chỉ biết rõ đó là chí bảo hoàng tộc, từ lúc thái tổ liền bắt đầu truyền lại đời đời.
Ở bên trong những hoàng tử bọn hắn, dường như chỉ có Ngũ Hoàng Tử có cơ duyên tìm hiểu được "Mạt Pháp Kinh Quyển".
"Ngươi thật giống như nghe đã từng nghe nói! ?"
"Đã từng nge Thất Hoàng Tử đề cập tới..." Vương Khung nói láo, hắn cũng không thể nói chính mình đã từng có tiếp xúc với danh sách Chân Vương.
Phải biết rằng, đó chính là cấm kỵ của nhân loại, đại địch bất thế, nếu như truyền đi, ít nhất cũng sẽ bị định tội cấu kết dị tộc, tư thông ngoại địch.
"Tâm tư của Lão thất không ở phía trên tu luyện, ngươi có phát hiện ra hay không!" Lời nói nhàn nhạt đột nhiên im bặt mà dừng.
"Phát hiện ra cái gì?" Vương Khung vô thức hỏi.
"Không có cái gì! Mạt Pháp Kinh Quyển là chí bảo hoàng tộc, trân quý cỡ nào thì không cần nhiều lời, nếu như ngươi muốn thấy, liền hãy tranh thủ đi."
Lời nói rơi xuống, một quyển trục bay ra từ trong rèm che.
Vương Khung đưa tay tiếp nhận: "Đây là cái gì?"
"Hãy tự lấy về xem đi!"
Trong lòng Vương Khung khẽ động, thu hồi quyển trục, yên lặng nhìn thân ảnh như ẩn như hiện trong đình đài kia.
"Còn có việc sao?"
"Bây giờ ta liền rời đi?" Vương Khung buột miệng.
"Chẳng lẽ còn muốn giữ ngươi lại ăn cơm?"
"Ách...vãn bối cáo từ..." Vương Khung cười gượng hai tiếng, hành lễ lui ra.
Ở bên ngoài viện lạc, Thất Hoàng Tử một mực chờ đợi, nhìn thấy Vương Khung đi ra, vội vàng tiến lên trước.
"Làm sao lại nhanh như vậy? Gặp được phụ hoàng chưa?"
Vương Khung lộ ra thần sắc cổ quái, quay đầu lại nhìn thoáng qua, chợt lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận