Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 714

Ánh mắt của Vũ Vô Cực rung động, nhìn Diệp Mặc, y lơ lửng ở trên trời, ánh mặt trời chói mắt lấp lóe ở sau lưng, tôn y lên càng thêm không giống với nhân loại.
"Đám người điên kia...đã tìm được tương lai chưa?"
Vũ Vô Cực lộ ra sắc mặt ngưng trọng, viện nghiên cứu so với y tưởng tượng còn điên cuồng hơn nhiều, tất cả người ở trong đó đều là người điên, bọn hắn vô cùng cuồng nhiệt, truy cầu chân lý thế gian, muốn nắm giữ bản chất của vạn vật, tìm kiếm sức mạnh vĩ đại của tạo hóa.
Thiên địa tuần hoàn, đại đạo công bằng, tồn tại tà đạo như thế này là không nên xuất hiện trên đời này, vào một ngày nào đó, sẽ đưa tới kiếp số.
Phanh! Ở giữa thiên địa, hai thân ảnh va vào nhau.
Quanh người Diệp Mặc, dao động vô hình chập trùng kịch liệt...áp suất không khí, trọng lực, nhiệt độ, độ ẩm, thậm chí là mật độ thân thể...đều có thể cải biến ở dưới sự khống chế của đại não y, hóa thành hình thái mạnh nhất.
Cùng lúc đó, Tố Huyền Chân chấn vỡ hư không, loạn lưu đáng sợ cũng như một phần thân thể của y, tấn công theo.
Hai thân ảnh khủng bố đụng vào nhau, va chạm ra hoa lửa cực nóng, xâm chiếm đại địa.
"Đầu não thiên địa, thật sự là không tệ...nhưng nên dừng ở đây!" Tố Huyền Chân cười lạnh nói.
Ầm ầm! Trong khoảnh khắc, một cỗ hỏa diễm khủng bố bay lên từ vùng đan điền, vậy mà trực tiếp tản ra toàn thân, dung nhập vào bên trong máu thịt.
"Chuyện này...Hỏa Chủng của y...tan biến! ?"
Vũ Vô Cực, Ngọc Thiên Tâm mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được.
Hỏa Chủng là căn cơ tu hành, nguồn suối của hết thảy lực lượng, đầu mối của năng lực.
Nhưng trong sát na vừa rồi, Hỏa Chủng của Tố Huyền Chân vậy mà trực tiếp biến mất, không! Đây không phải là biến mất, mà là triệt để tương dung với máu thịt.
Lúc này, thực lực của y chẳng những không có chịu ảnh hưởng, ngược lại khí tức còn tăng vọt, trực tiếp phá vỡ phòng ngự của Diệp Mặc, bàn tay lớn khủng bố như một cây trường thương, xuyên thủng bụng dưới của Diệp Mặc.
Ông! Từng tia hoa lửa giống như rắn nhỏ theo vết thương, chui vào trong cơ thể của Diệp Mặc.
Lập tức, Hỏa Chủng của y hơi hơi chấn động, dao động đầu não thiên địa càng ngày càng trở nên yếu ớt, cả người cũng lung lay sắp đổ, rốt cuộc không khống chế nổi trọng lực của bản thân.
Phanh! Diệp Mặc giống như đá rơi xuống từ trên trời, ngã vào đại địa, ầm một tiếng, bốc lên bụi mù đầy trời.
"Bại! ?"
Vũ Vô Cực cùng với Ngọc Thiên Tâm quay mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy rung động thật sâu.
Mạnh như Diệp Mặc thế mà cũng đều bại rồi?
Liền ngay cả năng lực biến thái như đầu não thiên địa mà cũng đều không thể ngăn cản bước chân của Tố Huyền Chân, hình thái Hỏa Chủng của y dường như đã siêu việt phạm trù nhận biết của nhân loại, tiến hóa đến một loại tầng thứ khác.
Một loại tầng thứ không thể rình mò, không thể với tới, cũng không thể nào hiểu được.
Dạng lực lượng này đủ để tuỳ tiện nghiền ép năng lực của bọn hắn, phá hủy nghiền ép lực lượng của bọn hắn.
Ông! Đúng lúc này, đại địa nứt ra, từng đầu Tham Thú chui ra từ lòng đất, ánh mắt của bọn chúng trống rỗng, thân thể tan rã như cái xác không hồn, vảy giáp màu đen giống như xiềng xích giam cầm Diệp Mặc.
"Y có thể khống chế những quái vật này?" Vũ Vô Cực mở to hai mắt nhìn, cảm thấy không thể tưởng tượng.
"Quang Minh Điện...bọn hắn đã tìm đến cấm kỵ bên trong « Mạt Pháp Kinh Quyển »..." Ngọc Thiên Tâm nắm chặt tay ngọc, dường như phát giác được điều gì.
"Thật sự đáng buồn a, càng là tồn tại nhỏ yếu sẽ càng muốn phản kháng bề trên..." Trong mắt Tố Huyền Chân chứa đựng vẻ mỉa mai, dạo bước đi tới.
Y giống như thần linh chưởng quản vận mệnh của người khác, nhạo báng sinh mệnh bị y giam cầm.
Ông! Diệp Mặc bị máu thịt lân giáp giam cầm hơi hơi rung động, một cỗ dao động như có như không truyền ra ngoài, dường như muốn tránh thoát phong cấm.
"Không biết tự lượng sức!" Tố Huyền Chân cười lạnh, ánh mắt y hờ hững, chỉ thoáng nhìn qua, ngay sau đó quay người đạp vào mặt đất.
Không gian vỡ vụn, lực phá hoại đáng sợ phá huỷ địa hình.
Pháo đài dưới đất nổ tung ầm ầm, mái vòm xốc lên, cơ hồ một nửa đều hóa thành phế tích.
"Vương Khung..." Vũ Vô Cực nghẹn ngào quát.
Đột nhiên, sắc mặt của y đại biến, chỉ thấy trong bụi mù, một thân ảnh đứng lặng, đứng ở trước phòng bế quan, chậm rãi đi tới.
"Đây là cao thủ của cái thế giới này sao...thật là lợi hại!" Giọng nói hờ hững vang vọng thiên địa, lộ ra một tia hoài niệm cùng với hưng phấn.
"Không phải Vương Khung! ?"
Vũ Vô Cực, Ngọc Thiên Tâm đều biến sắc.
Liền ngay cả Diệp Mặc bị giam cầm cũng đều không nhịn được ngưng tụ ánh mắt, nhìn về phía xa.
Trong bụi mù, một luồng khí tức đáng sợ từ bên trong đạo thân ảnh kia phóng lên tận trời, mịt mờ như tinh hà, rộng lớn giống như sông lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận