Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 923

Thanh âm như gió, phần phật chấn động trường không, như kèn lệnh vang lên, khơi dậy chiến ý cùng với tinh thần của rất nhiều yêu thú.
Cùng lúc đó, thân thể của Bành Trạch lại bắt đầu nhúc nhích về phía sau, không ngừng đi về phía sau bầy yêu thú.
"Chỉ là nhân loại, lại dám khiêu khích uy nghiêm của Chân Vương, đáng chết!" Bành Trạch hét lên rất dõng dạc, khoảng cách so với Minh Hạo Nhiên lại càng ngày càng xa.
"Ừm?" Côn Đồ cảm thấy ánh sáng của trí tuệ lóe lên, cũng hô to lên: "Cho dù hiến dâng sinh mệnh, cũng phải giữ gìn tôn nghiêm của yêu thú."
Nó vừa kêu la, vừa đi về phía Bành Trạch.
"Lui ra đi!" Đúng lúc này, thanh âm thờ ơ vang vọng thiên địa.
Trên đỉnh núi cao, Trần Cung chậm rãi hiện lên, nó đạp không mà đến, áo bào đón gió bay phần phật.
Bầy yêu thú lộ ra ánh mắt kinh nghi, lần lượt thối lui, trong nội tâm không nhịn được rung động, trong mắt lộ ra một tia kính sợ cùng với kích động.
Chủ nhân của bọn chúng rốt cuộc cũng muốn xuất thủ.
Phải biết rằng, đây chính là một vị Chân Vương, xuất thân từ Đọa Giao nhất mạch.
"Chẳng trách Đồ Phu coi trọng các ngươi như vậy, ở bên trong nhân loại, tư chất của các ngươi đích xác có thể xưng là yêu nghiệt." Trần Cung vỗ tay cười nói.
"So với giết các ngươi, nếu như khiến cho các ngươi quy thuận ta, chỉ sợ càng có thể đả kích Đồ Phu!" Trong mắt Trần Cung lóe lên thần sắc tàn nhẫn.
Ánh mắt của nó ung dung quét qua trên người của Minh Hạo Nhiên cùng với Dương Kỳ.
"Thần phục ta, có thể sống sót!"
"Thần phục con mẹ ngươi!" Dương Kỳ quát to một tiếng.
Quang minh tụ tập ở trước người, hóa thành một cây cung lớn khoa trương, ngọn lửa nóng bỏng ngưng tụ thành mũi tên, trực tiếp bắn phá không trung.
Ông! Nhưng mà, mũi tên lửa kia còn chưa chạm đến Trần Cung, liền chậm rãi tiêu tán trong không trung.
"Ừm?" Dương Kỳ nhíu mày, lộ ra vẻ kinh nghi.
"Thiên Tứ Thần Binh, đích xác hiếm thấy, nhưng ngươi cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào." Trần Cung cười cười.
Nó khoát tay, đại địa mở ra, một lư hương hiển hiện.
Hương khói lượn lờ, như nghiệt long chiếm cứ, tản ra khí đen.
"Nghe thấy Hắc Ám Giáo Hội có một loại Tam Sinh Vọng Niệm Hương, danh xưng là thiên hạ đệ nhất kỳ hương, có thể triệu hồi kiếp trước và tương lai, trục xuất linh hồn vào bên trong một phiến thời không khác." Trần Cung nâng lư hương trong tay cười lạnh nói.
"Mà lư hương Hiện Tại Quan Chiếu Hương này lại vừa vặn tương phản, có thể vĩnh viễn giam cầm linh hồn ở bên trong thời không hiện tại, đời đời kiếp kiếp, ở trong ngục tù vĩnh viễn!" Trần Cung tiếp tục nói.
Nhưng Dương Kỳ cùng với Minh Hạo Nhiên lại không phản ứng một chút nào, bọn hắn đứng sừng sững phía trên trời cao, biểu tình so với lúc vừa mới động thủ không khác nhau chút nào, thậm chí còn lặp lại lời nói.
"Thần phục con mẹ ngươi!" Dương Kỳ lặp lại lời nói tương tự một cách máy móc.
"Thật sự là có loại kỳ hương này!" Ở nơi xa, Côn Đồ cùng với Bành Trạch nhìn nhau, lộ ra vẻ sợ hãi.
Hiện Tại Quan Chiếu Hương ở bên trong yêu thú cũng đều là tin đồn.
Nghe nói loại hương này có thể vây khốn ý niệm của sinh linh ở bên trong mỗi một thời không đặc biệt, đây nguyên bản là kỳ hương do một vị đại năng tu luyện thời không chi đạo trong những năm xa xưa luyện chế ra.
"Hai tên nhân loại ngu xuẩn này, coi như lại lợi hại hơn còn có thể thoát khỏi loại kỳ hương bên trong truyền thuyết này?" Côn Đồ tỉnh táo lại, cười lạnh nói.
"Không có một chút lực phản kháng nào sao, thật sự là quá không thú vị."
Trần Cung đi lên phía trước, bàn tay khẽ vạch một cái, trực tiếp đánh tan toàn bộ một thân chân nguyên của Minh Hạo Nhiên cùng với Dương Kỳ.
"Đồ Phu, ta ngược lại muốn nhìn xem ở trước mặt phụ tá đắc lực của mình, ngươi sẽ làm ra lựa chọn như thế nào." Trần Cung khẽ cười nói.
"Giết bọn hắn!" Đúng lúc này, Quan Quân Hầu trầm giọng quát.
"Đừng có mưu toan dùng bất luận thẻ đánh bạc gì uy hiếp người điên kia, giết bọn hắn, hủy diệt hết thảy mọi thứ của bọn hắn." Thanh âm của Quan Quân Hầu lộ ra sát phạt cùng với hàn ý băng lãnh.
Trần Cung hơi chần chờ, chợt cười nói: "Thôi được!"
Dứt lời, y liền muốn động thủ!
"Ngươi đoán xem bọn hắn có chết hay không?" Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên, quanh quẩn ở giữa dãy núi.
Trần Cung bỗng nhiên biến sắc, ngẩng đầu lên nhìn.
Hư không nứt ra, trận pháp hiển hiện, một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra, bên cạnh có một con chó đi theo...không, là một con lừa nhỏ như con chó! ! !
"Vương...Vương Khung..." Trần Cung ngạc nhiên, con ngươi băng lãnh bỗng nhiên co lại.
Nó nằm mơ cũng sẽ không quên gương mặt kia.
Dưới Tân Hỏa Sơn, hoả lực bay tán loạn, coi như là Lục Tí Thần Thông mà nó vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng đều không thể ngăn cản.
Đây là nhân loại đã chà đạp sự kiêu ngạo của Chân Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận