Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 289

Hiện nay lại thôn phệ trường thương đẫm máu, một khi luyện hóa, uy năng sẽ tăng vọt.
Đến thời điểm đó, thực lực của Vương Khung có thể đề thăng một mảng lớn.
Nghĩ tới đây, hắn liền hưng phấn không khống chế nổi biểu tình.
"Ngươi không thể cứu được." Bạch gia lắc đầu, cũng lười cảnh cáo Vương Khung.
Nó quay người lại, đi về hướng phế tích, lấy ra một khúc xương ngà màu trắng sữa ở trong đống xương vỡ, một cỗ uy áp như có như không truyền ra từ trong xương.
"Ma Ha Long Tượng a, coi như trải qua mấy ngàn năm, không ngờ rằng vẫn còn sót lại một bộ phận lớn như vậy." Bạch gia không khỏi thở dài.
Vương Khung tiến tới, con mắt hiện ra dị sắc, liền giống như chồn nhìn thấy gà mái, dùng hai tay ôm xương ngà Long Tượng.
Khúc xương ngà cho dù đã tiêu tán đại bộ phận, nhưng phần còn lại vẫn dài hơn ba mét, dày và to, toàn thân giống như ngọc bích, trong suốt như pha lê.
Vương Khung yêu thích không buông tay, càng nhìn càng cảm thấy ưa thích.
Đây chính là xương ngà của Ma Ha Long Tượng, cho nên không cần suy nghĩ giá trị của nó là bao nhiêu.
Mấu chốt nhất là, hắn cảm nhận được tinh, khí, thần tồn tại ở bên trong khúc xương ngà này, cho dù yếu ớt, nhưng hẳn là đủ cho Hỏa Chủng màu đen luyện hóa.
Vừa nghĩ tới năng lực mới sắp thức tỉnh, trong nội tâm Vương Khung cảm thấy vui vẻ, cảm thấy chuyến đi này thật sự rất xứng đáng.
"Bạch gia, ngươi đang làm gì thế?"
Vương Khung ngẩng đầu lên, phát hiện ra Bạch gia đã sớm tiến vào chỗ sâu yêu huyệt, ở phía trên chỗ đặt cổ đàn Ma Ha Long Tượng lúc ban đầu, không biết rõ đang mân mê cái gì.
Ầm ầm! Đột nhiên, yêu huyệt chấn động, từng vết nứt dọc theo đỉnh động bắt đầu lan tràn.
"Nó sắp sập rồi!" Thần sắc của Vương Khung khẽ biến.
"Chúng ta đi thôi." Đúng lúc này, Bạch gia xuất thủ, dưới chân của nó nở rộ ánh vàng, càn quét như thủy triều, dần dần hóa thành vòng xoáy, nuốt chửng ba đạo thân ảnh.
Ở bên ngoài Xích Long Thành.
Một vệt ánh vàng lấp lóe, ba đạo thân ảnh rơi xuống từ giữa không trung.
Bạch gia xe nhẹ đường quen, xoay người như diều hâu, bình ổn rơi xuống.
Vương Khung còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp rơi ở trên mặt đất, hắn vừa muốn đứng dậy, chủ quầy gầy yếu giáng xuống từ trên trời, một cái mông ngồi ở trên người hắn.
"Mẹ kiếp...Bạch gia...lần sau có thể nói trước một câu hay không."
Vương Khung vốn đã hao phí chân nguyên, ngã xuống từ chỗ cao như vậy, hiện tại lại bị xem như đệm thịt, bị chủ quầy gầy yếu đè lên, chỉ cảm thấy tức ngực khó thở.
Chủ quầy gầy yếu nghe Vương Khung kêu rên ở dưới người, bật dậy giống như bị điện giật.
Y đưa lưng về phía Vương Khung, dường như đang chỉnh lý dung nhan, búi tóc trên đầu mơ hồ có một chút tán loạn.
Ông! Trên bầu trời, một tiếng trường minh vang vọng, như huyền điểu ngâm khẽ, truyền ra tần suất kỳ dị.
Thân thể của chủ quầy gầy yếu có một chút dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
"Ta phải đi."
"Đi?" Vương Khung chậm rãi đứng lên nói: "Đi đâu? Chúng ta còn chưa có chia của đâu."
Khúc xương ngà Long Tượng kia, hắn cũng không có nghĩ đến việc độc chiếm.
"Lần sau gặp mặt, lại tính toán với ngươi." Chủ quầy gầy yếu khẽ nói.
"Lần sau! ?" Ánh mắt của Vương Khung ngưng lại, không có hỏi nhiều, thay vào đó lại nói: "Cũng đúng, lần sau tiếp tục hợp tác, chúng ta làm một vụ lớn."
"Đúng rồi, về sau ta phải đi đâu tìm ngươi?" Vương Khung hỏi.
"La Vương Thành!"
"Cái gì? Ngươi là người La Vương Thành?" Vương Khung ngơ ngác, như là gặp ma: "Ngươi là..."
"Ta tên là La Thanh Nguyên!"
Vào lúc này, chủ quầy gầy yếu xoay người lại, mái tóc như suối, thắt đáy lưng ong, dung mạo của nàng hơi hơi phát sinh biến hóa, đẹp không thể tả, có một loại phong tình khó nói nên lời.
Dưới bầu trời trong xanh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt này, như làn nước mùa thu, yên tĩnh im ắng!
---
La Hồng Thiên - thành chủ La Vương Thành đương đại có tổng cộng hai con trai và ba con gái.
Trong đó nhỏ nhất chính là hòn ngọc quý trên tay của La Hồng Thiên kia - La Thanh Nguyên.
Thân thế của vị tiểu công chúa này vô cùng ly kỳ.
Năm đó, La Hồng Thiên đã kế thừa đại vị La Vương, rời khỏi La Vương Thành, đi một lần chính là một năm.
Vì thế, La Vương Thành rung chuyển không thôi, liền ngay cả Tần Hoàng Đình cũng đều bị kinh động, điều động đặc sứ hoàng tộc.
Một năm sau, La Hồng Thiên trở về, đồng thời còn ôm trở về một đứa bé.
Đó chính là La Thanh Nguyên còn ở trong tã lót.
Lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh nghi, huyết mạch La Vương Thành cao quý tôn sùng, không ai từng nghĩ tới, đường đường là thành chủ Vương Thành, sẽ có huyết mạch lưu truyền ở bên ngoài.
Vì thế, một đứa bé không có mẫu thân, lai lịch rất nhanh liền lọt vào chất vấn.
Nằm ngoài dự liệu là, La Hồng Thiên luôn luôn trầm ổn nội liễm, lựa chọn dùng thủ đoạn tàn khốc nhất trấn áp những âm thanh khó mà lọt vào tai kia.
Y tuyên bố với thế nhân, đứa bé đó tên là La Thanh Nguyên, là cốt nhục của y, kẻ nào dám nói bừa, chính là khiêu chiến uy danh của La Vương Thành, ai nói năng bừa bãi sẽ bị trừng phạt.
Đến lúc này, không ai dám nghi ngờ thân thế của La Thanh Nguyên, thậm chí, nàng còn trở nên rất đặc biệt ở trong dòng chính nhất mạch La Vương Thành.
Những con cháu khác đều bị kiểm soát nghiêm ngặt ngay từ khi còn nhỏ.
Nhưng La Hồng Thiên lại đặc biệt cưng chiều cô con gái nhỏ này, mọi chuyện đều thuận theo, khiến cho vị tiểu công chúa này trở nên khác biệt trong toàn bộ La Vương Thành.
Vào năm La Thanh Nguyên chín tuổi, có một vị đạo nhân đến La Vương Thành, nói mệnh của nàng phạm hắc hỏa, tất sẽ gặp phải đại kiếp.
Đương nhiên, sẽ không có ai tin lời phán bừa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận