Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 263

Tại Thập Vạn Đại Sơn.
Những ngọn núi cổ kính, những phiến đá kỳ lạ sừng sững, đột nhiên, mặt đất vỡ ra, một đạo thân ảnh gầy yếu chui ra.
Đó là một vị thiếu niên, mái tóc búi lại, giống như đội một quả bóng trên đỉnh đầu, tướng mạo của y vô cùng thanh tú, cho dù mặt dính đầy bùn đất, cũng không che giấu được làn da trắng nõn.
Thiếu niên bò ra từ trong hố đất, lấy ra một quyển sách cổ, nhìn địa hình bên trên, đồng thời lại lấy ra một cái bánh bao làm bằng Hoàng Thiên Ngọc Đạo từ trong túi, nhét vào miệng rồi gặm.
"Long chùy chập trùng, long thủ tàng uyên, yêu huyệt hẳn là chỉ ở gần đây!" Thiếu niên gặm bánh bao, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
Ầm ầm! Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, thiếu niên giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, hai thân ảnh đi ra từ trong tro bụi đầy trời, một người một lừa, chính là Vương Khung cùng với Tiểu Bạch.
Vương Khung mờ mịt nhìn chung quanh, có một chút khó có thể tin, đây là năng lực gì, chỉ trong chớp mắt công phu, liền rời khỏi Xích Long Thành, đi đến chỗ lạ lẫm này.
Hắn vừa ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy thiếu niên kia, trong nháy mắt liền sửng sốt.
"Mẹ kiếp, chủ quầy gầy yếu! ?"
bên trong Thiên Võng, hình tượng bề ngoài là có thể thiết lập, có một ít người không yêu thích dùng diện mục thật gặp người, có một ít người thì sẽ không cải biến bề ngoài.
Thiếu niên trắng nõn trước mặt này chính là như vậy, y rõ ràng chính là gian thương buôn bán "Tây Hành Đồ" ở bên trong Thiên Võng, há miệng liền muốn một trăm vạn lượng kia.
Chủ quầy gầy yếu nhìn Vương Khung, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, Vương Khung ở bên trong Thiên Võng cũng không dùng diện mục thật, y tự nhiên không nhận ra.
"Gian thương bán tranh giả." Vương Khung chỉ vào y kêu lên.
Nhân sinh gặp gỡ huyền bí, hắn nằm mơ cũng đều nghĩ đến, có thể gặp phải gặp tên gian thương này ở trong hiện thực.
Rất hiển nhiên, trải qua lời nhắc nhở của Vương Khung, chủ quầy gầy yếu cũng nhận ra hắn,
"Một trăm lượng! ?" Chủ quầy gầy yếu mặt lộ ra một vệt kinh hãi, bánh bao trong miệng cũng đều rơi xuống dưới.
Y nằm mơ cũng không ngờ được, sẽ gặp phải kẻ "mù lòa" không biết hàng còn trả giá tào lao này ở trong hiện thực.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc, trong nội tâm nổi lên vô hạn hồ nghi.
Vương Khung không biết rõ Tiểu Bạch rốt cuộc muốn làm cái gì, dường như đã kích hoạt xương cốt yêu thú thần bí kia, chỉ thoáng qua liền đi đến chỗ núi non chập trùng này, thậm chí còn gặp phải chủ quầy gầy yếu này.
Chủ quầy gầy yếu lại là lộ ra vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Khung, còn có con lừa bên cạnh hắn kia.
Y bận rộn tại Thập Vạn Đại Sơn hơn hai tháng, thật vất vả mới đạt được ước muốn, lúc này lại có người xông tới, còn là một kẻ mù không biết hàng, chuyện này khiến cho y vô cùng bất an.
Ầm ầm! Đột nhiên, đại địa chấn động, âm thanh trầm muộn giống như cự thú gào thét.
Cách đó không xa, một ngọn núi nhỏ bỗng nhiên sụp đổ, bụi mù bao phủ đại địa, ngay sau đó, một cỗ khí tức màu đỏ bốc lên từ trong lòng đất, mây mù hỗn loạn, lộ ra hung quang cùng với chẳng lành.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Vương Khung hơi biến sắc, còn chưa có tỉnh táo lại.
Tại một phương hướng khác, lại là một ngọn núi nhỏ sập đổ, khí tức màu đỏ vọt ra từ sâu trong lòng đất.
Trong nháy mắt, bốn ngọn núi nhỏ sập đổ, đất rung núi chuyển, bụi mù đầy trời.
Lúc này, chủ quầy gầy yếu kích động không thôi, dùng một tay cầm sách cổ trong tay, tay kia xuất ra la bàn, xác định phương vị, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ kích động.
"Thành công."
"Tầm long điểm huyệt! ?" Đúng lúc này, Bạch gia hô lên một tiếng kinh nghi, kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Bạch.
Chủ quầy gầy yếu giật nảy mình, cũng ngạc nhiên nhìn về phía Bạch gia.
"Con lừa...biết nói chuyện?" Chủ quầy gầy yếu lộ ra sắc mặt cổ quái, y đã nhìn thấy không ít yêu thú, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy con lừa biết nói tiếng người.
Càng trọng yếu là, con lừa này lại có thể nhìn ra lai lịch của y.
"Nghĩ không ra nhất mạch này còn chưa có diệt tuyệt, bây giờ lại có một con tôm nhỏ chui ra." Bạch gia hơi nheo mắt lại.
Chủ quầy gầy yếu lộ ra thần sắc cảnh giác, vô thức lui lại một bước: "Ngươi là người nào...không đúng, ngươi là lừa nào?"
"Bạch gia, ngươi biết y?" Vương Khung ngơ ngác, không nhịn được hỏi.
"Tầm long điểm huyệt, đánh cắp tạo hoá, mượn thế thiên địa, du tẩu tại biên giới sinh tử, trêu cợt nhật nguyệt, nghịch loạn âm dương..."
"Nhất mạch này đã được truyền thừa từ xa xưa, xúc phạm cấm kỵ, coi như hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra." Bạch gia lạnh lùng nhìn chằm chằm chủ quầy gầy yếu trước mắt.
Chủ quầy gầy yếu không nói một lời nào, vẻ kinh nghi trên mặt của Vương Khung liền nhiều hơn một phần.
"Địa Sư!" Bạch gia dựng thẳng lỗ tai, phun ra hai chữ từ trong miệng.
Chủ quầy gầy yếu thần sắc đột biến, trên thế gian hiện nay cũng không phải là không có cái tên này, nhưng cái danh tự này là tuyệt đối không có khả năng nói ra từ trong miệng của một con lừa.
Y nhìn chằm chằm Bạch gia, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bất khả tư nghị, trong nội tâm nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ cách ứng đối.
"Bạch gia, Địa Sư là cái gì?" Vương Khung không nhịn được hỏi.
Hắn nhìn ra được, vào thời điểm nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của chủ quầy gầy yếu trở nên càng trắng, lộ ra bộ dáng hận không thể xẻ thịt Bạch gia làm thịt lừa nướng.
Loại bộ dáng có tật giật mình này, xem ra cũng không phải là người tốt.
"Cái gọi là Địa Sư, là một loại truyền thừa cổ xưa nhất, loại người này có thể phân biệt âm dương, hiểu thiên tượng, chưởng địa thế, am hiểu mượn trợ lực lượng thiên địa tu hành." Bạch gia thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận