Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 231

Ầm ầm! Cỗ lực lượng kia nghiền ép mà đến, ngăn ở trước người ba đại cao thủ.
"Không biết lượng sức!" Thương Xã Thất công tử cười lạnh nói.
Cánh tay gã khẽ run lên, không khí chung quanh chấn động, lực lượng đáng sợ trực tiếp xé rách lực lượng vô hình của Diệp Mặc.
Sự kinh khủng của cảnh giới Bổ Nguyên hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ vào thời khắc này, bọn hắn câu thông thiên địa, hấp thu linh khí, nhục thân thuế biến, đã sớm siêu phàm thoát tục, lực lượng căn bản không thể tưởng tượng, cho dù không sử dụng năng lực, cũng xa xa không phải là cảnh giới Hỏa Chủng có thể so sánh.
Ông! Thương Xã Thất công tử bước ra một bước, đại địa nứt vỡ.
Gã bỗng nhiên đánh ra một quyền, che đậy trời cao, không khí chung quanh đột nhiên co lại, như Tu Di Sơn Ấn đè về hướng Diệp Mặc.
Diệp Mặc khẽ hừ một tiếng, toàn thân bị ép tới không thể động đậy, khóe miệng tràn ra máu tươi.
"Thật đáng sợ, đây chính là lực lượng cảnh giới Bổ Nguyên sao?"
"Căn bản không phải cùng một cấp độ, thiên sinh địa dưỡng, đã không phải là phàm tục có thể so sánh."
"Lần này Đồ Thần Công Hội xong đời rồi, sao còn phải ngoan cố chống lại? Quá không biết tiến thối."
Đám người cảm thán, có một nhận thức mới đối với thực lực của Thương Xã Thất công tử.
"Nhanh chóng lui lại!" Đệ Nhất Thiếu Gia nghiêm nghị nói.
"Không lui!" Diệp Mặc cắn răng.
Toàn thân xương cốt y bị ép tới kẽo kẹt rung động, ánh mắt vẫn y như cũ kiên nghị vô cùng.
"Công hội của chủ nhân...tử chiến...không lui..." Diệp Mặc thấp giọng nói.
Đột nhiên, ánh mắt y biến đổi, trong ánh mắt nguyên bản kiên nghị thoáng hiện một vệt hung lệ.
Ầm ầm! Điểm điểm tinh quang hội tụ ở trên đầu y, hoá thành một cơn bão hỗn loạn.
Cơn bão kia giống như dải ngân hà phấp phới, truyền ra dao động huyền diệu.
Trong khoảnh khắc, thiên địa xoay tròn, nhật nguyệt vô quang, tất cả mọi người có cảm giác đại não run lên bần bật.
Vào lúc này, bọn hắn dường như mất đi quyền khống chế thân thể, ánh mắt tan rã, như rơi xuống vực sâu, chỉ còn lại sát ý ngút trời đối với ba đại cao thủ.
"Tâm Linh Phong Bạo! ?" Thương Xã Thất công tử sắc mặt đột biến.
Tầm mắt của gã cao tuyệt, mặc dù gã nhìn không ra năng lực của Diệp Mặc. Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người dường như cũng biến thành khôi lỗi của Diệp Mặc, bọn hắn mất đi năng lực suy tư, thậm chí mất đi quyền khống chế đối với thân thể.
Đại não ngừng lại, Diệp Mặc triệt để thành trung tâm, thành thành thần của bọn họ.
"Năng lực thật đáng sợ!" Ánh mắt của Thương Xã công tử biến đổi.
Trong mắt gã, Diệp Mặc lúc này giống như yêu ma, mặc dù cảnh giới của y cũng không tính là cái gì, mặc dù y còn lộ vẻ non nớt, nhưung loại năng lực này cũng đã hiển lộ ra sự kinh khủng trong tương lai kia, vẻn vẹn chỉ một góc liền khiến cho người ta sợ hãi.
"Nếu để cho ngươi trưởng thành, còn đến mức nào?" Thương Xã Thất công tử sát cơ đại thịnh, gã muốn ra tay chém giết y một cách tàn bạo, lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa ở trong nội tâm Diệp Mặc.
Ầm ầm! Thương Xã công tử xuất thủ một lần nữa, ánh vàng tụ hợp, hóa thành nhất cái bàn tính vàng óng ánh ở trước người gã.
"Như Ý Toán Bản!"
Gã hất nhẹ một cái, ánh vàng lấp lóe, trực tiếp xẹt qua đỉnh đầu Diệp Mặc.
Trong khoảnh khắc, Tâm Linh Phong Bạo bỗng nhiên tiêu giảm, uy năng cơ hồ giảm xuống đến cực hạn.
Rất nhiều người đều thanh tỉnh lại, trong mắt mờ mịt, không biết chuyện gì đã phát sinh.
"Tiểu quỷ, đời này kiếp này ngươi đều sẽ phải ghi nhớ ta." Thương Xã Thất công tử cười lạnh.
Trong tay gã lấp lóe hàn quang, trực tiếp xuyên thủng cánh tay của Diệp Mặc, kình lực bùng nổ, đâm nát gân mạch của Diệp Mặc.
Đây mặc dù không phải là thế giới chân thực, nhưng loại đau khổ cùng với tuyệt vọng này lại không khác nhau chút nào so với chân thực.
Diệp Mặc cắn răng, chỉ phát ra tiếng kêu rên.
"Xương cốt ngược lại là cứng." Thương Xã Thất công tử cười lạnh, hàn quang lại lấp lóe một lần nữa.
Hai chân Diệp Mặc bị xuyên thủng, máu me đầm đìa như thế, khiến cho ánh mắt của Đệ Nhất Thiếu Gia cũng đều nhảy lên. Gã muốn cứu viện, nhưng bị Đường Môn Đại Thiếu cùng với Lãnh Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm, đã sớm khóa chặt gã.
"Thương Xã, hôm nay chúng ta coi như kết xuống cừu oán." Đệ Nhất Thiếu Gia trầm giọng quát.
"Thì tính sao? Từ nay về sau, Đồ Thần Công Hội sẽ bị xoá tên vĩnh cửu." Thương Xã Thất công tử cười lạnh.
Gã nhìn Diệp Mặc đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, rốt cuộc mất đi hứng thú, bên trong con ngươi hiện ra một vệt tàn nhẫn.
Ông! Một vệt hàn quang đoạt mệnh bắn mạnh ra, đâm về đầu của Diệp Mặc.
Tất cả mọi người biết rõ, hết thảy đều đã kết thúc.
Phanh! Đột nhiên, một tràng đao ngâm vang vọng, giống như nghiệt long rống to, chấn động nhân tâm.
Ánh đao màu đen trực trảm xuống, ngăn trở hàn quang lạnh lẽo kia.
"Đồ chó con, hôm nay có một kẻ tính một kẻ, tất cả đều phải chết!"
Âm thanh lạnh lẽo quanh quẩn bên tai mọi người, ở trước người Diệp Mặc, một thân ảnh ngạo nghễ đứng đó, hắc đao trong tay ngâm dài không dứt, không phải Vương Khung thì là ai?
"Chủ...chủ nhân..." Diệp Mặc nhìn thấy người tới, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cả người xụi lơ trên mặt đất.
"Ngươi dám động vào y?" Ánh mắt của Vương Khung lạnh đến đáng sợ, đảo qua Đường Môn Đại Thiếu, lại khóa chặt Thương Xã Thất công tử.
"Ngươi chính là hội trưởng Đồ Thần Công Hội? Lừa đời lấy tiếng, bại hoại trong Thiên Võng, hôm nay ta sẽ chủ trì chính nghĩa, triệt để xoá bỏ khối u ác tính này." Thương Xã Thất công tử hiên ngang lẫm liệt, nói năng rất khí phách.
Vừa dứt lời, lập tức dẫn tới thiên hô vạn hoán, từ đạo nghĩa mà nói, ba đại cao thủ quả thực đứng ở thế bất bại, bọn hắn là vì đại nghĩa mà đến, lấy lại công đạo cho những người bị lừa bịp, đại thế mênh mông, không có kẽ hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận