Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 820

"Bảo cốt đã sinh, quả nhiên là tài liệu tốt để luyện dược." Lão giả quét rác liếm liếm khóe miệng, trong mắt toát ra ánh sáng xanh mơn mởn, phảng phất như muốn ăn người.
"Luyện thành thiên địa đan, đánh cắp tạo hoá, vàng rực rỡ, tròn trùng trục, mơ một giấc sinh tử, mới biết ta là đan..."
Lão giả quét rác cười to hát lớn, ánh mắt kia phảng phất như một bàn tay lớn lột sạch sẽ Vương Khung từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cũng đều nhìn thấy rõ ràng.
Ông! Đúng lúc này, tiếng chuông ngân vang như sấm, vang vọng thiên địa.
Ở bên trên Tân Hỏa Sơn, một vầng sáng chói lọi vút lên trời cao, làm rung chuyển cả bầu trời.
"Còn xin ngài nhân gia giơ cao đánh khẽ, vẫn còn quá sớm để nói với tiểu gia hoả này."
Một giọng nói vang vọng, cơ hồ trong cùng thời khắc đó, áp lực quanh người Vương Khung lập tức tiêu tán.
"Tài liệu hiếm thấy a, nếu như thành đan, có thể xưng là cực phẩm." Lão giả quét rác lẩm bẩm.
"Hắn còn chưa đảm đương nổi Linh Lô của ngài."
Trong lúc nói chuyện, một thân ảnh hiện lên ở trước người Vương Khung, ngăn cản ở trước người hắn.
"Đại giáo ti!" Vương Khung kinh nghi bất định, nhìn nhìn Vương Huyền Cương, lại liếc nhìn vị lão giả quét rác kia ở nơi xa kia.
"Thật sự là không phóng khoáng, đó là tài liệu hiếm thấy a." Lão giả quét rác thở dài một tiếng, đợi đến khi thanh âm rơi xuống, cũng đã đi ra bảy trượng bên ngoài.
"Chỉ mới là Chi Phối Giả, liền đã có thể luyện dược, thật sự là không thấy nhiều a."
Lão giả quét rác ngừng chân một chút, quay đầu lại nhìn Vương Khung thật sâu, lưu luyến không rời, giống như là tiếc hận.
Vương Huyền Cương nhìn về phương hướng lão giả biến mất, mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi xoay người lại, giống như có thâm ý, nhìn Vương Khung.
"Thật sự không biết nên nói ngươi may mắn hay là không may!"
"Đại giáo ti, đó là ai?" Vương Khung không nhịn được hỏi.
"Nhất tộc mạnh nhất!" Đôi mắt của Vương Huyền Cương như giấu nhật nguyệt, thanh âm biến thành vô cùng ngưng trọng.
"Nhất tộc mạnh nhất! ?" Vương Khung ngơ ngác, cho rằng mình nghe lầm.
Thiên hạ rộng lớn, tàng long ngọa hổ, có bộ tộc nào có thể gánh chịu danh xưng mạnh nhất, cao quý như Tần thị hoàng tộc, cũng đều không có danh hiệu này.
"Ngươi không biết cũng không có gì kỳ quái!" Vương Huyền Cương lắc đầu nói.
Bộ tộc này bị trời kiêng kỵ, truyền thừa cho đến nay ngày, nhân khẩu đơn bạc, cũng chỉ còn lại ba đến năm người mà thôi, nhưng mỗi người trong số họ đều là bá chủ đương thời, có tư chất cái thế.
Bất cứ người nào đặt ở trong dĩ vãng, cũng đều là nhân vật hùng bá vô địch.
"Quỷ quái như vậy?" Vương Khung lộ ra thần sắc cổ quái, có một chút không dám tin tưởng.
Một bộ tộc chỉ có ba đến năm người vậy mà cũng dám tự xưng là mạnh nhất?
Còn có mỗi người đều là cường giả cái thế hùng bá thiên hạ?
Cường giả cái thế từ lúc nào mà trở thành không đáng tiền như vậy rồi?
Tần thị hoàng tộc sở hữu thiên hạ, càng có dạng tồn tại chí cao như Tần Hoàng, cũng chưa chắc đã có thể khiến cho mỗi vị tộc nhân đều trở thành cao thủ tuyệt thế.
Coi như là ở bên trong những đứa con trai của y, hiện nay đạp vào cảnh giới Dung Khí cũng chỉ có Tam Hoàng Tử cùng với Ngũ Hoàng Tử mà thôi.
"Ngươi không tin?" Vương Huyền Cương nhìn lại, khẽ cười nói.
"Đại giáo ti nói...có chút khoa trương!" Vương Khung muốn nói lại thôi.
"Y là người hộ đạo Quang Minh Học Cung đời trước, đã từng chỉ điểm Tần Hoàng tu hành." Vương Huyền Cương đột nhiên nói.
"Cái gì?" Khuôn mặt của Vương Khung khẽ run lên.
Người hộ đạo Quang Minh Học Cung là tồn tại bực nào?
Đó cũng không phải là ai cũng có thể làm, thực lực nhất định phải có một không hai trong thiên hạ, bằng không mà nói, qua nhiều năm như vậy, Quang Minh Điện cũng sẽ không ngồi yên không lý đến, mặc cho Quang Minh Học Cung phát triển.
Mấu chốt nhất là, Vương Khung biết rõ, người hộ đạo Quang Minh Học Cung thế hệ này là Thần Cương bên trong Thập Nhị Vương Tọa.
Từ đó có thể tưởng tượng, vị lão giả vừa rồi kia thân là người hộ đạo đời trước, sẽ có thực lực khủng bố cỡ nào.
"Hoá ra y có lai lịch lớn như vậy!" Vương Khung không nhịn được líu lưỡi.
Người hộ đạo Quang Minh Học Cung đời trước, coi như dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, nhất định là cường giả cấp bậc cảnh giới Linh Lô, một trong những cường giả mạnh nhất chân chính.
"Ài...đã bỏ qua mất cơ hội tôn kính người già...tạo nghiệt a." Vương Khung vô cùng đau đớn, có một chút tiếc hận.
Nếu như có thể lôi kéo quan hệ với dạng siêu cấp cường giả này, lực uy hiếp sẽ còn lớn hơn so với Thiên Vũ Vương.
Đến lúc đó, hắn cho dù đi ngang cũng đều có thể.
Cơ hội tốt như vậy, thế mà lại chạy đi từ giữa kẽ tay, Vương Khung hận không thể lập tức tát cho mình hai bạt tai.
"Tiểu quỷ, có phải là hối hận vừa rồi không có nịnh bợ thật tốt?" Vương Huyền Cương trêu đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận