Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 413

Tuy nhiên, nếu như là lây nhiễm thứ cấp thì lại khác.
Cái gọi là lây nhiễm thứ cấp, chính là gián tiếp lây nhiễm thông qua yêu thú biến dị hoặc là thực vật.
Hình như lây nhiễm như lời nguyền này, sau khi trải qua môi giới chuyển hóa, liền sẽ biến dị thăng hoa.
Hỏa Chủng lúc này trở nên vô cùng yếu ớt, gần như không thể ngăn chặn.
"Làm sao lại có dạng địa phương quỷ quái như vậy? Coi như không biến thành quái vật, chúng ta cũng sẽ chết đói tại nơi này." Gã béo kêu rên nói.
Một thân mỡ của gã cũng rung động theo.
Không có linh khí, không có thức ăn, thân là cảnh giới Bổ Nguyên, Hỏa Chủng của bọn hắn sẽ dần dần khô héo, thậm chí là đói bụng đến mức nó xem thân thể của bọn hắn như là chất dinh dưỡng mà hấp thu, đến thời điểm đó kết cục còn thê thảm hơn so với người bình thường.
Dùng lượng cơm ăn cùng với tiêu hao của gã béo, nếu như chết đói, còn không thống khoái bằng trực tiếp biến thành quái vật!
"Mau nhìn xem, còn có bao nhiêu thức ăn!" Bạch gia thúc giục nói.
Để tồn tại ở trong Phế Thổ, thức ăn chính là hết thảy.
Tại nơi này, bất kỳ tài nguyên sinh tồn nào cũng đều vô cùng quý giá.
Vương Khung vội vàng mở Hỏa Giới ra, nhìn xem bên trong còn có bao nhiêu tài nguyên có thể chèo chống.
"Mẹ kiếp, cơ hồ đã tiêu hao hết ở bên trên Thiên Vương Sơn." Vương Khung mắng thầm.
Hắn có một chút hối hận, chưa kịp lấy đi Hỏa Giới của Sát Mạch Hàn cùng với Diệp Thiên.
"Ta còn thừa không nhiều, chỉ còn lại 500 cân Hoàng Thiên Ngọc Đạo, 90 củ linh sâm, 30 khối Hàn Phách Băng Tủy, 20 bao Điềm Tâm Long Tinh Bổng..."
Vương Khung kiểm kê lại một chút, những thứ có thể ăn còn thừa không nhiều, một mình hắn, chỉ sợ cũng chỉ có thể chống đỡ được tám ~ chín ngày.
Mà đồ ăn vặt thì lại có không ít, tất cả đều là La Thanh Nguyên mua cho hắn, không ít đồ ở bên trong đều là món La Thanh Nguyên thích ăn, là thức ăn không thể thiếu trong ngày bình thường.
"Ta còn có 800 cân Hoàng Thiên Ngọc Đạo, 80 cân thịt khô Hỏa Tông Mã, 60 cân da thịt heo Bạch Ngọc Quỳnh, 120 cân Bát Kỳ Băng Vĩ Ngư..."
Hàng tồn của gã béo cũng không phải ít, ngoại trừ Hoàng Thiên Ngọc Đạo, các loại thịt khô yêu thú cộng lại khoảng chừng hơn 3000 cân.
Bạch gia kiểm kê lại một chút, sắc mặt có một chút khó coi.
"Ăn tiết kiệm một chút, đủ cho chúng ta sống nửa tháng!"
"Con bà nó... Bạch gia, ngươi cũng quá không đáng tin cậy, làm sao lại đưa chúng ta đến một địa phương quỷ quái như thế này?" Vương Khung không nhịn được nói.
Hắn liếc mắt nhìn, thiên hạ vô ngần, đừng nói là nửa tháng, e rằng cho dù cho hắn nửa năm cũng không nhất định có thể đi ra khỏi mảnh Phế Thổ này.
Mấu chốt nhất là, dọc theo con đường này còn có các loại nguy hiểm, một khi xảy ra chiến đấu, năng lượng tiêu hao kịch liệt, nếu như không có thức ăn bổ sung, sẽ chết càng nhanh.
"Là vì xảy ra sai lầm, hẳn là bị Quang Minh Điện quấy nhiễu." Bạch gia nói vô cùng chắc chắn.
Nó vểnh tai, liếc nhìn Vương Khung.
"Cho dù ngươi có thể đi ra ngoài, vậy thì có thể làm gì? Chỉ sợ hiện tại Quang Minh Điện đang đi khắp thế giới tìm ngươi."
Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút.
Bạch gia nói cũng có lý, Sơ Vương Tế lần này, hắn đại náo long trời lở đất, chỉ sợ Quang Minh Điện ngay cả tâm tư đào mộ tổ hắn cũng đều có.
Lúc này nếu như đi ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu.
"Nhập gia tùy tục, tiểu tử, đi theo ta đi..." Bạch gia nhìn đám mây giông đang đè trên đầu mình, nện móng lừa đi về hướng phương xa.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Vương Khung hỏi.
"Trước hết hãy tìm cách sống sót cái đã!"
Bạch gia thì thầm, giọng nói của nó bị át bởi tiếng sấm mãnh liệt.
Vương Khung cùng với gã béo nhìn nhau, chỉ có thể kiên trì đi theo.
...
Tại Phế Thổ, chỉ có hoang vu vô tận.
Vương Khung, gã béo còn có Bạch gia đi bảy ngày, cũng không thu hoạch được gì.
Tại nơi này, thể lực tiêu hao rất nhanh, thức ăn dự kiến có thể ăn trong nửa tháng, đã còn thừa lại không nhiều.
Xui xẻo nhất là, nửa đường, bọn hắn gặp phải yêu thú biến dị.
Từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần thứ nhất Vương Khung trông thấy yêu thú kỳ lạ đến như vậy, trên lưng có xương và cánh, hai tay vậy mà tiến hóa ra vũ khí giống như binh khí của nhân loại, một đao một kiếm, thậm chí còn có ẩn tàng sát chiêu.
Vương Khung ỷ vào sự sắc bén của Hắc Long Đao cùng với thể lực nhục thân, cuối cùng cũng mài chết được nó.
Đầu yêu thú này chí ít cũng phải nặng sáu ~ bảy trăm cân, chỉ tiếc là đã sớm biến dị, căn bản không thể dùng làm thức ăn.
Vào thời điểm Vương Khung cảm thấy đáng tiếc, lời nói của Bạch gia như một chậu nước lạnh dội xuống từ đầu đến chân.
"Đây là nhân loại!"
"Cái gì?" Vương Khung cùng với gã béo đều kinh hô, phảng phất như nghe không rõ.
"Ở nơi đây, nếu như nhân loại không thể chống lại sự lây nhiễm, họ sẽ trở thành một con quái vật như vậy." Bạch gia lạnh lùng nhìn thi thể nằm trong cồn cát, thản nhiên nói: "Người này không chịu nổi cơn đói, ăn thịt yêu thú biến dị, cho nên mới biến thành hình dạng như thế này."
Nói xong, Bạch gia cũng không quay đầu lại tiếp tục tiến lên, mùi máu tươi nồng đậm rất nhanh liền sẽ thu hút yêu thú tới.
"Bạch gia, những người này tới từ đâu?" Vương Khung không nhịn được hỏi.
Hắn thực sự không tưởng tượng ra được, một địa phương tuyệt vọng như thế này, vì sao sẽ còn có dấu vết của nhân loại.
"Có một số là bị trục xuất, có một số thì đã sinh tồn ở nơi đây qua nhiều thế hệ..." Bạch gia cũng không có nói tỉ mỉ.
Phế Thổ rất thần bí, đã tồn tại trong tuế nguyệt cực kỳ lâu đời, có nhiều ý kiến khác nhau về nguồn gốc của nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận