Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 616

"Nơi này cũng không có ngoại nhân." Thất Hoàng Tử cực kì buông lỏng nói: "Hơn nữa phụ hoàng cũng thường nói, lễ nghi phiền phức, có thể miễn thì miễn, phụ hoàng không thích lễ nghi rườm rà."
"Tần Hoàng bệ hạ...dường như có một chút không giống bình thường." Vương Khung khẽ nói.
Đều nói vô tình nhất chính là đế vương gia, bất quá Tần thị hoàng tộc đến thế hệ này dường như có chút không đi đường thường, đương kim Tần Hoàng có ý hóa phức tạp thành đơn giản, từ khi đăng cơ đến nay, đã huỷ bỏ không ít lễ pháp.
Ví dụ như tế tự tiên tổ, từ trước đến nay đều là dùng người sống để hiến tế, tam sinh tế lễ, nhưng đến thế hệ của Tần Hoàng, vậy mà ý tưởng đột phát, phát minh ra một loại phương thức tế tự trước nay chưa từng có, không thể tưởng tượng.
Loại phương thức tế tự này tên là "Hoá vàng mã" !
Mỗi khi đến đại tế, Tần Hoàng liền sẽ ra mệnh cho tư tế chế tạo một lượng lớn trang giấy hình chữ nhật, phía trên dùng vàng lá mạ rìa, có viền bằng vàng lá, viết những con số lớn và viết bốn chữ "Ngân hàng Địa Phủ".
Đến thời điểm tế tự, chỉ cần đốt cháy những trang giấy này, liền coi như xong việc.
Tần Hoàng giải thích rằng, đây là tiền tài mà người chết sử dụng, cái gọi là hỏi han ân cần chính là không bằng cho một số tiền lớn, ngươi cũng không biết lão tổ tông muốn cái gì, mỗi năm đều tế sống, quả thực không có một chút mới mẻ nào, còn không bằng đốt một chút tiền giấy, để lão tổ tông của chính mình muốn mua cái gì thì mua cái đó.
Khi phương thức tế tự kiểu mới này được đưa ra, đại tộc thế gia nhao nhao bắt chước, khiến cho giá cả giấy ở đế đô đắt đỏ một thời gian, vì thế, thương xã nhìn thấy cơ hội kinh doanh lợi nhuận cao, nộp đơn lên triều đình, làm đại lý duy nhất cho tiền vàng mã, đồng thời thiết lập ngân hàng Địa Phủ!
Vẻn vẹn chỉ dựa vào ngân hàng Địa Phủ, thương xã hàng năm liền tạo ra doanh thu 230 triệu.
Tiền vàng mã kia bán ra còn đắt hơn tiền thật, thậm chí còn tung ra gói phục vụ cho những người con hiếu thảo, con cháu đức hạnh, cùng với một gói cho 18 đời tổ tiên.
"Phụ hoàng kỳ tư diệu tưởng, tầng tầng lớp lớp, thực sự là trí tuệ thiên nhân, không phải là chúng ta có thể tưởng tượng." Thất Hoàng Tử không nhịn được thở dài.
Không thể không nói, từ khi Tần Hoàng đăng cơ đến nay, đủ loại phát kiến, phát minh và sáng tạo khác nhau đã thay đổi hoàn toàn cách cục thế giới và ảnh hưởng đến thời đại này.
Đồng thời loại ảnh hưởng này sẽ tồn tại mãi mãi, và dấu ấn của Tần Hoàng sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào dòng sông dài lịch sử.
"Xuống xe đi, đến nơi này, liền cần phải đi bộ."
Nhưng vào lúc này, xa giá ngừng lại.
Vương Khung đi xuống, ngẩng đầu lên nhìn, ngoài dự đoán là phía cuối bức tường cao kia hóa ra là một cánh cửa nhỏ có viết ba chữ: Đại Tiền Môn!
"Ừm? Đây là danh tự gì?" Vương Khung lộ ra thần sắc cổ quái, trong nội cung, môn hộ của phủ viện nào không phải là nguy nga tráng lệ, tên gọi cũng khá đặc biệt.
Đại Tiền Môn? Đây là cái gì môn?
"Đừng có nói bừa, đây là do phụ hoàng đích thân viết." Thất Hoàng Tử nhắc nhở nói.
Nơi này chính là cung điện cấm địa, chỗ ở của đương kim Tần Hoàng bệ hạ, cũng không phải là người nào cũng đều có thể tiến đến, nói vài câu lỡ lời sẽ rất dễ dàng đưa tới họa sát thân.
"Chỉ là hiếu kì mà thôi!" Vương Khung cười khan nói.
Vừa mới bước vào cửa cung, hắn liền nhìn thấy một con chó màu vàng nằm trên mặt đất.
Thân thể con chó này dài nhỏ, ánh mắt nhu hòa, lỗ tai rũ cụp, tứ chi không dài không ngắn, nhìn thấy người tới, chỉ là giương mắt nhìn một chút, lại tiếp tục chợp mắt.
"Chó bình thường! ?" Vương Khung khẽ giật mình, chợt lộ ra thần sắc cổ quái.
Đại nội hoàng cung, chỗ ở của bệ hạ, lại còn nuôi dạng chó bình thường này? Tại Tam Dương trấn, dạng chó này bình thường đều nằm trên bàn ăn.
"Không nên nói bậy nói bạ, đây là thần thú!" Thất Hoàng Tử trừng mắt nói, lộ ra vẻ cung kính.
"Thần thú?"
Thất Hoàng Tử khẽ gật đầu: "Đây là ái khuyển mà phụ hoàng nuôi dưỡng, nghe nói huyết mạch cao quý, ẩn giấu sức mạnh đáng sợ."
"Đây chính là phản phác quy chân, hiển hiện bình thường, nhưng một khi tức giận, thiên địa phản phục, thôn thiên phệ nguyệt, uy năng bá đạo, thần thông cường đại, cơ hồ đứng sừng sững ở đỉnh phong tiến hóa."
Con chó mà Tần Hoàng bệ hạ nuôi nhốt ở bên trong đại nội hoàng cung này đã sớm là tồn tại trong truyền thuyết, liền xem như là phi tần hoàng tử cũng đều giữ kín như bưng đối với nó, khắc sâu sự đáng sợ của nó.
Thậm chí, rất nhiều hoàng thân quốc thích, con cháu vương phủ cũng đều biết uy danh của con chó này.
"Lợi hại như vậy! ?" Khuôn mặt của Vương Khung có một chút động, thầm mắng mình ngu xuẩn.
Nơi này chính là đại nội hoàng cung, chó mà Tần Hoàng nuôi, há lại có thể là phàm tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận