Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 552

Nói đến đây, thiếu niên áo trắng khẽ nhướng mắt, giống như có thâm ý nhìn Vương Khung.
"Ngươi hữu duyên cùng với nó."
"..."
"Sao ngươi dám nói năng lỗ mãng như vậy?" Cung Bát Lưu vô thức toát ra khí chất chó săn, nghiêm nghị quát.
"Bằng hữu, ngươi nói đùa rồi, loại dị chủng này, không có duyên với ta." Vương Khung thản nhiên nói.
"Ha ha ha..." Đột nhiên, thiếu niên áo trắng cười lớn, y không nói hai lời, điều khiển lừa trắng xoay người rời đi, tiếng vó vang lên, quanh quẩn núi rừng.
Không bao lâu, một âm thanh hát niệm vang lên, ung dung truyền đến.
"Từ xưa đến nay, duyên đến chưa bao giờ hỏi, sinh diệt chỉ ở trong một ý niệm, bỗng nhiên tìm hiểu được huyền diệu của thiên nhân, tới lui vội vàng cũng vô duyên."
Thanh âm mênh mông, một luồng lưu quang bay tới rơi xuống trước mặt Vương Khung.
"Ngươi hữu duyên với ta, duyên phận này liền tặng cho ngươi."
Vương Khung nhíu mày, giương mắt lên nhìn, sơn dã mênh mông, đã không còn bóng dáng của thiếu niên áo trắng kia, y vội vàng đi đến, vội vàng rời đi, không nhiễm bụi trần, giống như Trích Tiên.
"Thật sự là một quái nhân." Lưu Nguyệt Nhi không nhịn được nói lầm bầm.
"Đại nhân, mau nhìn." Cung Bát Lưu chỉ vào trước người, kêu lên.
Vương Khung cúi đầu nhìn, một kiện vật đen như mực khắc sâu vào tầm mắt.
Đó là một chiếc đèn cổ, hoen rỉ, nham nhở, không biết đã trải qua bao nhiêu năm phong trần, thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng chân đèn rất đặc biệt, như là một đóa hoa sen nở rộ, vô cùng yêu dị, hiện ra hào quang khác loại.
"Hắc Liên Cổ Đăng! ?" Thần sắc của Vương Khung biến đổi, không nhịn được nói.
Chiếc đèn cổ loang lổ khắc dấu vết năm tháng, gỉ đen bám trên đài sen.
Hắc Liên Cổ Đăng.
Vương Khung nhíu mày, không nhịn được đưa tay chạm vào.
Ông! Trong khoảnh khắc, Hỏa Chủng màu đen trong cơ thể của hắn bỗng nhiên hơi nhúc nhích một chút.
Vô số quang ảnh hiện lên ở trong đầu hắn, quang minh cổ lão tiêu tan như mây khói, đạo đạo thân ảnh bàng bạc đáng sợ đứng sừng sững ở phía trên chư thiên, ánh mắt của bọn hắn chiếu tới là đất khô cằn vô tận cùng với thi thể.
Vào lúc này, phía trên thiên địa, ở bên trong những tồn tại cao cao tại thượng, có một thân ảnh dậm chân bước ra, đi về hướng nhân gian.
Quanh người y tản ra quang minh vô lượng, nổi lên từng cơn sóng gợn, giống như một vầng mặt trời.
Thân ảnh đáng sợ kia xuyên qua núi thây biển máu, tìm thấy một toà di tích cổ giữa nền văn minh đang suy tàn.
Tuế nguyệt vô tình, là sức mạnh đáng sợ nhất giữa thiên địa.
Người kia khẽ phất tay, mở ra cung điện phủ đầy bụi, tường vỡ, cánh cổng bằng đồng, trên tấm bia đá đổ nát loáng thoáng khắc bốn chữ lớn.
Quang Minh Học Cung!
Ầm ầm! Vô số thời gian vỡ vụn, Vương Khung giống như bừng tỉnh từ bên trong giấc mộng, trở lại hiện thực, hắn nhìn đèn cổ trước mắt, có một chút hoảng hốt, không biết cảnh tượng vừa nhìn thấy có ý nghĩa gì.
Cùng lúc đó, Hỏa Chủng màu đen bùng lên mạnh mẽ, ở chỗ trung ương hiện ra bốn cỗ hư ảnh, đại biểu cho bốn đại năng lực cấp Huyền của Vương Khung—— Lôi Quang Tí, Long Tượng Bạo, Ảnh Vực, Linh Sào.
Bốn cỗ hư ảnh nhấp nháy, biến thành càng mơ hồ, phía sau của bọn nó chính là cỗ hư ảnh sen lửa màu đen kia.
Trong lúc mơ hồ, cỗ hư ảnh sen lửa màu đen kia dường như muốn thôn phệ bốn đại năng lực.
"Bốn đại năng lực muốn dung hợp...đây là cũng muốn thực thể hóa rồi?" Thần sắc của Vương Khung khẽ biến, trong đầu của hắn hiện lên linh quang, bỗng nhiên sinh ra một cái ý nghĩ táo bạo.
Trước mắt mà nói, sen lửa màu đen phảng phất như là đầu mối then chốt hạch tâm của Hỏa Chủng màu đen, là linh hồn.
Năng lực của nó là thức tỉnh năng lực, dung hợp năng lực, tiến hóa năng lực, cuối cùng thực thể hóa năng lực.
Nhìn như không có một chút liên hệ nào, kì thực tương liên từng bước.
Quá trình này quá giống với thiên địa sơ khai, chỉ có Hỗn Độn, tạo hoá dần sinh, âm dương thức tỉnh ra từ bên trong, trở thành căn cơ sinh sôi vạn vật, đây chính là bước đầu tiên.
Âm dương nhị khí không ngừng dung hợp, tiến hóa, sinh ra hình thức ban đầu của vạn vật.
Cuối cùng đản sinh tại thiên địa, nắm giữ thực thể bản ngã.
Quá trình này thực sự quá tương tự cùng với năng lực của sen lửa màu đen, thức tỉnh, dung hợp, tiến hóa, thực thể.
"Chẳng lẽ sen lửa màu đen kỳ thực là một loại thần hình, nó đang chế tạo Viêm Binh?" Vương Khung bị suy đoán của chính mình làm cho giật nảy cả mình.
Nếu như vậy, năng lực hắn thức tỉnh chính là vật liệu chế tạo Viêm Binh của sen lửa màu đen.
Trong suốt chặng đường, tất cả các năng lực thức tỉnh, tiến hóa, dung hợp đều là đang làm chuẩn bị để đạp vào cảnh giới Dung Khí.
Nhưng loại chuyện này quá mức không thể tưởng tượng, Vương Khung cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói đến Hỏa Chủng tự mang thần hình, hơn nữa còn chưa có đạp vào cảnh giới Dung Khí, làm sao đã nắm giữ Viêm Binh?
Nếu tính toán như vậy, hắn đã nắm giữ hai Đại Viêm Binh Nghịch Lân Nhận, Nguyên Khí Trì.
Nếu như Lôi Quang Tí, Long Tượng Bạo, Ảnh Vực còn có Linh Sào đều thực thể hóa toàn bộ, đây chẳng phải là nắm giữ sáu Đại Viêm Binh?
Loại chuyện này là chưa từng nghe thấy.
"Nếu quả thật là thần hình, ấn theo lý thuyết ta cũng đã đạp vào cảnh giới Dung Khí rồi mới đúng..." Vương Khung nói thầm trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận