Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 792

Lão mù lòa nói Vương Khung có lòng hiếu thảo, thích hợp nhất khóc trong đám tang, trong tương lai vạn nhất lão xuống mồ, tám ~ chín phần mười là sẽ để hắn đốt giấy để tang.
Thân thể của lão mù lòa không tốt, tuy xem bói để kiếm sống, nhưng trong ngày thường tất cả đều là dựa vào Vương Khung chiếu cố.
Đã hai năm trôi qua kể từ khi rời khỏi Tam Dương Trấn, Vương Khung cũng không có trở về thăm, cũng không biết rõ lão mù lòa sống ra sao.
Lúc này, ở dạng tuyệt địa Bắc Cảnh này, trong Chân Không Gia Hương, thình lình nghe được danh tự của lão mù lòa, toàn thân lông tơ của hắn đều nổ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía lão giả áo xám bên cạnh, bước chân không nhịn được ngừng lại.
"Tiền bối là..."
"Chậc chậc, qua nhiều năm như vậy, lão mù lòa vẫn còn chưa có chết...cuộc sống của lão như thế nào?" Lão giả áo xám cười lạnh, lời nói không lộ ra vẻ tức giận, cũng nghe không ra là địch hay bạn.
Vương Khung kinh nghi bất định, suy nghĩ một chút nói: "Thân thể của Mù gia không quá tốt, mấy năm nay thâm cư không ra ngoài, cơ hồ không giao thiệp cùng với ngoại nhân."
Hắn nói là lời thực.
Ba năm qua, Mù gia ngoài việc giúp đỡ dì Lý ở bên cạnh xem chồng của mình có nhân tình ở bên ngoài, xem giúp Trương lưu manh ở con đường lân cận khi nào mới lấy vợ, giúp Triệu lão giả tính toán xem cháu trai của ông ta có phải là cháu ruột hay không...cơ hồ rất ít đi lại trong thị trấn.
Thân thể của lão quá yếu, không thể hóng gió, cũng chịu không được giày vò.
Liền ngay cả Thúc què cũng đều nói lão già này không sống được mấy năm, lúc trẻ tuổi nợ miệng quá nhiều, cho nên gặp phải báo ứng, cũng dùng ví dụ sống này đểkhuyên bảo Vương Khung, làm người, đặc biệt là làm nam nhân cần phải kiểm soát miệng của mình, họa từ miệng mà ra, nhìn lão mù lòa liền biết rõ.
"Lão mù lòa lúc trẻ tuổi quá tùy tiện, nợ miệng quá thiếu, có thể sống đến hiện tại đã là không dễ...cũng không biết rõ còn có thể chống đỡ được bao lâu!" Lão giả áo xám cười lạnh nói.
Nói xong, hai con mắt của y bắn ra kỳ quang, đánh giá trên dưới Vương Khung.
"Dám hỏi tiền bối nhận thức Mù gia?" Vương Khung không nhịn được hỏi.
Hắn không thể cảm giác được khí tức của vị lão giả trước mặt này, càng là nhìn không ra thực lực sâu cạn của đối phương.
Nhưung chính vì vậy, Vương Khung mới trăm phần trăm kết luận, lão giả này tuyệt đối có lai lịch kinh người, thực lực kinh khủng đến mức khó có thể tưởng tượng.
"Tiểu tử, vào thời điểm ta gặp lão mù lòa, ngươi sợ rằng còn chưa ra đời đâu!" Lão giả áo xám thản nhiên nói.
"Chậc chậc...loại người bạc tình như lão mù lòa kia đối với ngươi ngược lại là khá coi trọng...thật sự là cam lòng...chẳng lẽ đã thật sự sắp chết rồi, sợ chính mình không có người khóc tang?"
Lão giả áo xám đánh giá Vương Khung, con ngươi đục ngầu lộ ra một tia kỳ quang, càng nhìn càng cảm thấy ngạc nhiên.
"Tiền bối nói lời này là có ý gì?" Vương Khung nhăn mày lại, cảm thấy có một chút không dễ chịu.
"Ngươi họ Vương?" Lão giả áo xám đột nhiên nói.
Vừa dứt lời, khoé mắt của Vương Khung giật giật, trở nên cảnh giác.
"Ha ha ha...có ý tứ, thật có ý tứ..." Nói xong, lão giả kéo bé trai bên cạnh, trực tiếp đi về nơi xa, cũng không quay đầu lại.
"Tiền bối..." Vương Khung quay người muốn đuổi theo, nhưng chỉ trong giây lát, cả hai ông cháu kia đã không có bóng dáng.
"Lão Vương, ngươi gọi ai thế?" Đúng lúc này, Cổ Thích Tâm hỏi.
"Lão giả kia..." Vương Khung vội la lên.
"Không phải đã sớm đi rồi sao?" Minh Hạo Nhiên lộ ra thần sắc cổ quái nói.
"Đã sớm đi rồi! ?" Vương Khung hơi sửng sốt.
"Ngươi đứng đó nửa ngày không động, không biết rõ là đang nghĩ cái gì!" Tội Kiếm Hình cũng không nhịn được nói.
Đám người lộ ra vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm Vương Khung.
"Cao thủ! ?" Trong lòng Vương Khung hơi giật mình một chút.
Hắn biết rõ vừa rồi chính mình tuyệt đối không phải xuất hiện ảo giác, tu vi của lão giả kia không biết cao đến cỡ nào, vậy mà có thể rối loạn thời không, độ khủng bố của y căn bản là khó có thể tưởng tượng.
Chân Không Gia Hương, chỗ vô sinh, vậy mà xuất hiện dạng cao thủ này.
E rằng cho dù La Sinh Sát Kiếm ở trước mặt y cũng đều không đáng giá được nhắc tới.
Nghĩ tới đây, Vương Khung ngoại trừ một thân mồ hôi lạnh, dạng cao thủ này may mắn là không có bất kỳ địch ý nào đối với hắn, nếu không một khi xuất thủ, hắn hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, trên đời không có ai có thể cứu hắn.
"Lão giả kia không đơn giản!" Đúng lúc này, Xi Cửu U trầm giọng nói.
"Ngươi cũng nhìn ra được?" Nhãn tình của Vương Khung sáng lên, hỏi.
Xi Cửu U khẽ gật đầu, vừa rồi, y cơ hồ có một phe tao ngộ giống như Vương Khung, trong chớp mắt, thần niệm xen lẫn nhau, lão giả áo xám cũng đã trò chuyện một phen cùng với y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận