Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 389

"Vãn bối..." Vương Khung vừa muốn hành lễ.
"Ngươi đi theo ta!" U Hoàng Trường công chúa ngoắc ngón tay, Vương Khung liền bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, bay về phía loan giá của U Hoàng Trường công chúa.
"Ừm?"
Hành động cực kỳ dị thường này lập tức kích động thần kinh của các vị cao thủ, trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Vương Khung biến đổi, bảy phần kinh nghi, ba phần mập mờ, có một cỗ hương vị nói không rõ nói rõ lại không thể vạch trần.
Vốn dĩ, vào thời điểm U Hoàng Trường công chúa vừa mới xuất thủ, bọn hắn liền cảm thấy rất kỳ quái, thân là U Hoàng Trường công chúa Tần Hoàng Đình có địa vị tôn sùng, vì sao lại cứu một tên tiểu tử như vậy?
Dùng tư lịch của U Hoàng Trường công chúa, bất kỳ thiên tài nào cũng đều không được nàng để vào mắt, coi như là con em hoàng thất, nàng cũng chưa chắc đã coi trọng, huống chi một kẻ khác họ?
Mấu chốt nhất là, U Hoàng Trường công chúa cực ít thân cận nam nhân, cho dù trước kia dung nhan của nàng có một không hai Đế Đô, nhưng qua nhiều năm vẫn luôn là độc thân, hôm nay chẳng những xuất thủ cứu Vương Khung, lại còn để cho hắn tiến vào loan giá của mình?
Tất cả những thứ này rơi vào trong mắt mọi người, và nó dường như là bằng chứng cho một loại phỏng đoán nào đó.
"Tên Vương Khung này sẽ không phải là răng miệng không tốt đó chứ?" Rốt cuộc cũng có người khẽ nói, nói ra phỏng đoán trong nội tâm.
"Có ý tứ gì?"
"Chỉ có thể ăn bám!"
"..."
Vừa dứt lời, đám người lộ ra thần sắc bừng tỉnh, không ai ngờ được U Hoàng Trường công chúa vậy mà thích hậu bối trẻ tuổi hoạt bát, tất cả những chuyện này đều có thể nói thông.
Chẳng trách U Hoàng Trường công chúa thâm cư không ra ngoài sẽ xuất hiện tại Sơ Vương Tế, thậm chí còn ra tay bảo hộ Vương Khung, không tiếc đại khai sát giới đối với người của Thần Vũ Vương.
Hoá ra, tên tiểu tử này đã sớm được U Hoàng Trường công chúa coi trọng.
Nghĩ tới đây, phản ứng của đám người không giống nhau, có hèn mọn, có mơ màng, có kính nể, cũng có xem thường.
"Ngươi thì biết cái gì? Dạng phúc duyên này người khác cầu cũng đều cầu không tới." Một vị đại lão nhìn môn hạ của mình thanh cao không thôi, nhấc chân chính là một đạp, chợt nhìn về phía thiên không, lộ ra thần sắc ao ước, không nhịn được thở dài.
"Niên thiếu không biết hương thơm của gạo dẻo, phá hư thanh xuân của mình!"
Y cảm thán một tiếng, trong lòng như có một chuyện cũ không nói nên lời, trong mắt mơ hồ có ao ước, thương tiếc thậm chí là hối hận, dường như khi còn trẻ tuổi, cũng đã từng có cơ hội tương tự bày ở trước mắt.
"Trên người nếu như không gánh ngàn cân, người nào sẽ cầm thanh xuân ra ăn bám?" Bên cạnh, một vị đại lão khác lại xúc cảnh sinh tình.
Hai vị đại lão nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, như gặp tri kỷ, khá có cảm giác cùng chung chí hướng.
Lúc này, bên trong loan giá, mọi thứ đều bị ngăn cách, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt lượn lờ, khiến cho tâm thần Vương Khung phiêu hốt, hắn cắn răng cúi đầu, cố gắng không nhìn nữ nhân quyến rũ trước mặt.
"Những năm này...y sống như thế nào?" U Hoàng Trường công chúa đột nhiên hỏi.
Vương Khung khẽ giật mình, không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Người nào?"
"Chính là người gửi thư cho ta, nhờ ta bảo hộ ngươi kia."
Trong mắt U Hoàng Trường công chúa hiện ra một vệt nhu tình, trong đôi bàn tay ngọc của nàng đang vuốt ve một cây búa nhỏ, được nàng coi như là chân ái.
Nhìn thấy cây búa này, thân thể Vương Khung chấn động, triệt để ngẩn người.
Hắn lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng, có một chút không tin chắc nói.
"Công chúa đang nói đến..Thúc què! ?"
Bầu trời như một bức màn che, loan giá quý phái đạp không mà đi, tiến vào Thiên Vương Sơn.
Thân thể của Vương Khung bị một cỗ lực lượng vô hình nâng đỡ chậm rãi rơi trên mặt đất, trên mặt của hắn lộ ra ba phần kinh nghi, bảy phần cổ quái, khó mà bình phục cảm xúc!
Mặc dù vừa rồi ở bên trong loan giá, U Hoàng Trường công chúa không có nói rõ, nhưng sự quan tâm và mong đợi của nàng đối với Thúc què ở trong lời nói quả thật lộ rõ trên mặt.
Đồ đần cũng đều có thể nhìn ra hai người này có gian tình.
Chính là bởi vì như vậy, Vương Khung lại càng thêm khó mà tiếp nhận cùng với tin tưởng, Thúc què như thế...lại có thể chiếm được phương tâm của U Hoàng Trường công chúa? Hơn nữa nhìn bộ dáng còn là cái chủng loại khăng khăng một mực, đến chết cũng không đổi kia.
"Quá kỳ diệu..." Vương Khung thì thào tự nói.
Mới vừa rồi ở bên trong loan giá, lúc U Hoàng Trường công chúa trông thấy Hắc Long Đao bên hông Vương Khung, cả người cơ hồ thất thố, trực tiếp đoạt lấy Hắc Long Đao bên hông Vương Khung, suýt nữa ngay cả quần cũng đều kéo đi.
U Hoàng Trường công chúa vươn bàn tay ngọc ra, khẽ vỗ về Hắc Long Đao, giống như vỗ chí bảo, đến cuối cùng, càng là ôm nó vào trong ngực, chà vào khuôn mặt, trong mắt lộ ra nhu tình nói không hết.
"Đao này là y đích thân chế tạo cho ngươi, xem ra y rất coi trọng ngươi." U Hoàng Trường công chúa ôm Hắc Long Đao, nhìn Vương Khung từ trên xuống dưới rồi hỏi một câu, khiến bầu không khí lúc đó lập tức trở nên xấu hổ.
"Mẹ của ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với y?"
Rất hiển nhiên, U Hoàng Trường công chúa đã xem Vương Khung như con tư sinh của Thúc què.
Sau khi Vương Khung giải thích một phen, U Hoàng Trường công chúa tin tưởng, bởi vì nếu quả thật là huyết mạch của nam nhân kia, sẽ không đến mức bình thường như thế này.
Lúc đó U Hoàng Trường công chúa đã nói như thế.
Vương Khung nghe thế cũng là dở khóc dở cười.
"Con bà nó, thần tượng, ngươi vậy mà nhận thức công chúa U Hoàng Trường đương triều? Ngươi có biết hay không, đó chính là nhân vật truyền kỳ, đời trước có không biết bao nhiêu cao thủ cái thế đều nhớ thương..." Minh Hạo Nhiên nhào về phía Vương Khung trở về, không nhịn được nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận