Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 775

Cây cầu kia đúc thành từ chân nguyên, hiện ra hào quang pha tạp, khắc vô số phù văn...
Xi Cửu U cất bước đi tới, sừng sững ở phía trên cây cầu, khí tức quanh người tan biến, như rơi vào tịch diệt.
"Đây là..." Trong lòng Minh Hạo Nhiên giật mình.
Vào lúc này, hắn rõ ràng cảm giác được dấu ấn sinh mệnh của Xi Cửu U đã hoàn toàn tiêu tán, đứng ở trước mặt hắn chỉ là một bộ thi thể mà thôi.
Nhưng bộ dáng của Xi Cửu U, lại hoàn toàn không chỉ vẻn vẹn là một cái xác không hồn.
"Ở giữa hư vô, cũng có sinh tử...năng lực của ta tên là Sinh Tử Kiều!" Xi Cửu U thờ ơ nói.
Ứng đối với Vô Cực Tịnh Thổ của Minh Hạo Nhiên, y vẫn như cũ chưa từng giải trừ áp chế cảnh giới, mà chỉ là thi triển ra năng lực của mình.
Sinh Tử Kiều, loại năng lực này cùng Vô Cực Tịnh Thổ, chính là hai loại lực lượng thao túng cực đoan.
Bất kể là tại hư huyễn, hay là tại hiện thực, sinh tử đều là lực lượng không thể xóa đi.
Năng lực của Xi Cửu U có thể khiến cho y du tẩu trong thời khắc sinh tử!
Trên đời này không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể lại giết một người chết thêm một lần.
Nắm giữ loại năng lực này, chính là trời sinh bất bại, cơ hồ nắm giữ phòng ngự tuyệt đối cùng với năng lực bảo mệnh nghịch thiên.
"Tại sao lại có thể như vậy?" Cổ Thích Tâm thì thào khẽ nói.
Theo gã thấy, Minh Hạo Nhiên đã là cực kỳ cường đại nghịch thiên, nhưng cho dù là như thế, vẫn như cũ không thể áp chế Xi Cửu U.
Thực lực của người này quả thực cường đại đến mức khiến cho người ta ngạt thở.
Ông! Xi Cửu U đi trên Sinh Tử Kiều mà đến, trong nháy mắt liền đi đến trước người Minh Hạo Nhiên.
Vô Cực Tịnh Thổ vẫn y nguyên không thể tạo thành bất luận ảnh hưởng gì đối với y.
Ở giữa hư thực, cũng có sinh tử.
Năng lực của Minh Hạo Nhiên còn chưa thể chân chính hóa ý nghĩ hư vô thành thế giới chân chính, y cũng không có năng lực siêu thoát sinh tử, chưởng khống hết thảy.
Bàn tay của Xi Cửu U trong bất tri bất giác đã rơi lên trên lồng ngực của Minh Hạo Nhiên.
Cảm giác tràn ngập sinh cơ kia xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền đến.
Đột nhiên, lồng ngực của Minh Hạo Nhiên sụp đổ xuống, yếu ớt như là đậu hũ, bàn tay to lớn trực tiếp duỗi vào, nắm chặt trái tim đang đập kia.
Phốc! Vào lúc này, thân thể của Minh Hạo Nhiên phảng phất như lọt vào giam cầm, đôi mắt rung động, sinh cơ trong cơ thể cấp tốc xói mòn.
"Người như ngươi nếu như chết rồi, thực sự rất đáng tiếc." Xi Cửu U khẽ nói.
Lời nói rơi xuống, bàn tay của y khẽ bóp, trái tim đang đập bỗng nhiên sụp đổ, thân thể của Minh Hạo Nhiên cũng chậm rãi ngã xuống.
"Tiểu Minh Tôn..." Tội Kiếm Hình nghẹn ngào quát, nhưng thân thể bị sợ hãi chi phối, rốt cuộc vẫn không thể động đậy.
Sự cường đại của Xi Cửu U vượt qua sự tưởng tượng của gã, ở trong tình huống cảnh giới giống nhau, khủng bố như Minh Hạo Nhiên thế mà cũng đều không thể tạo thành tổn thương đối với y.
Dạng thực lực này chính là có thể che đậy cùng thế hệ, khó có thể tương tranh.
"Phải chết sao! ?" Con ngươi của Minh Hạo Nhiên dần dần tan rã, trong đầu óc hiện ra ý niệm cuối cùng, y vô thức xoay đầu lại, nhìn về phía hang động cổ lão.
Cuôi cùng, y vẫn là không thể bảo vệ được!
"Yên tâm, có ta ở đây, người nào cũng không thể giết chết ngươi!"
Đúng lúc này, một tiếng khẽ nói vang vọng ở trước vách núi, mặc dù nhẹ nhàng, lại như kinh lôi trên chín tầng trời, chấn động nhân tâm.
Phong vân đại biến, như trời phẫn nộ.
Mạnh như Xi Cửu U cũng đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại.
Trong mê man, một đạo nhân ảnh đột ngột hiển hiện ở sau lưng Minh Hạo Nhiên, không gian chung quanh dường như cũng vặn vẹo theo, khí tức bá thiên tuyệt địa đập vào mặt, nặng nề như núi, mênh mông như biển.
"Truyền nhân của Hắc Nhận! ?" Nhãn tình của Xi Cửu U sáng lên, cười nói.
Đó là một loại nụ cười nóng lòng không đợi được, tung hoành trong Bắc Cảnh, vô địch bất bại, rốt cuộc cũng gặp được nam nhân có thể xưng là đối thủ.
Không cần động thủ, không cần xác minh, chỉ cần một ánh mắt, y liền biết rõ, nam nhân trước mắt này có thể xưng là đại địch.
"Đồ...Đồ Phu..." Tội Kiếm Hình nghẹn ngào quát.
Da mặt của gã run run, khó có thể khống chế bản thân.
Trong tầm mắt, từng sợi dây thừng màu đen chui ra từ trong lòng bàn tay của Vương Khung, không biết đi đâu và về đâu, phảng phất như Giao Xà chui vào lồng ngực của Minh Hạo Nhiên, vòng quanh trái tim vỡ vụn kia, trong nháy mắt, biến thành như kén tằm.
Sau một khắc, bên trong kén tằm màu đen kia truyền ra nhịp đập yếu ớt.
"Như vậy...như vậy cũng có thể được?"
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ khó có thể tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận