Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 268

"Ngươi quả thực chính là vô lại." Chủ quầy gầy yếu nghiến răng nghiến lợi nói.
Y hao phí tâm huyết tìm được tòa yêu huyệt này, thậm chí còn bỏ ra đại giới cực lớn giải tỏa địa khí, tìm kiếm biện pháp tiến vào yêu huyệt, kết quả lại tiện nghi cho Vương Khung không nói, hiện tại ngay cả bảo bối cũng đều đoạt không lại đối phương.
Rõ ràng là dính ánh sáng của y, kết quả Vương Khung lại được nhiều hơn y.
Chủ quầy gầy yếu tức giận đến ngay cả mặt cũng đều đỏ.
"Ta có thể lý giải là ngươi đang đố kị hay không?" Vương Khung thản nhiên nói.
"Ta đố kị ngươi?" Chủ quầy gầy yếu: "Có bản lĩnh chúng ta đánh một trận."
"Được, ta chấp ngươi cánh tay trái." Vương Khung nói.
"Khoác lác ai chẳng nói được, ta chấp ngươi hai cánh tay." Chủ quầy gầy yếu cũng có một chút nổi nóng, đối chọi gay gắt nói.
"Chớ có tranh cãi." Đúng lúc này, Bạch gia gầm nhẹ một tiếng, quát bảo hai người dừng lại.
Vương Khung nhìn lại theo tiếng kêu, lúc này, Bạch gia đã đi ra thật xa.
Bên trong bóng đêm vô tận, huỳnh quang yếu ớt vụt sáng chợt diệt, trước người Bạch gia dường như có một cỗ hư ảnh bàng bạc to lớn hiển hiện.
Trong lòng Vương Khung khẽ động, vừa muốn tiến lên trước, chủ quầy gầy yếu đã vọt ra ngoài.
Hắn đuổi sát phía sau, đi đến trước người Bạch gia, một màn trước mắt khiến cho hắn kinh ngạc không thôi.
"Đây...đây là cái gì?"
Ở trung ương hang động, đặt một tòa tế đàn cỡ nhỏ cũ kỹ, phía trên dựng thẳng một tấm bia đá, dường như là một loại bài vị nào đó, khắc lít nha lít nhít văn tự cổ lão, uốn lượn vặn vẹo, cũng không phải là văn tự nhân loại.
Ngoài ra, trên bia cổ còn khắc một bức chân dung, là một sinh vật cổ, có hình dáng giống như voi cổ, phủ đầy vảy, thân dưới bị khói bao phủ, giống như đi trên chín tầng trời.
"Tế đàn Cổ Yêu!" Chủ quầy gầy yếu khàn giọng nói.
"Không hổ là Địa Sư nhất mạch, thứ đồ chơi này cũng đều biết." Bạch gia lạnh lùng nói, mắt của nó không hề chớp, ánh mắt một chút cũng không dời khỏi toà tế đàn này.
Trong đôi mắt như chuông đồng kia hiện ra dị sắc.
Khuôn mặt của Vương Khung có một chút động, hắn nhìn ra được, đó là một loại khát vọng, khát vọng cửu biệt trùng phùng.
"Tuế nguyệt ung dung, lại không tuyên cổ, lịch sử táng diệt khó mà hiển hiện, nhưng bên trong tòa yêu huyệt lại vẫn cất giấu chân tướng như cũ." Chủ quầy gầy yếu đột nhiên bình tĩnh nói.
"Vào trước khi phương pháp tu hành Hỏa Chủng sinh ra, yêu thú mới là sinh linh chân chính trên phiến thiên địa này, nhân loại cũng không phải là một mực bị nô dịch áp bách." Âm thanh của chủ quầy gầy yếu nhẹ nhàng vang lên ở trong hang động, vang vọng rất lâu trong không gian vô biên.
Bạch gia ghé mắt nhìn y một cái, muốn nói lại thôi, không nói gì.
"Bên trong yêu thú, có một bộ phận tồn tại chí cao cung cấp bảo hộ cho nhân loại, thậm chí là ban tặng lực lượng, loại lực lượng này liền tới từ tế đàn Cổ Yêu." Chủ quầy gầy yếu nhìn cổ vật vượt qua tuế nguyệt trước mắt này, tiếp tục nói.
"Nhân loại thông qua tế tự cầu phúc, thu hoạch được lực lượng từ bên trong tế đàn, đây chính là phương pháp tu hành nguyên thủy nhất."
"Dần dần, nhân loại hình thành bộ lạc dùng tế tự yêu thú làm đồ đằng, bọn hắn sùng bái thờ phụng những yêu thú này, những yêu thú này cũng sẽ tiến hành che chở bọn hắn."
Chủ quầy gầy yếu lo lắng nói: "Hiện nay ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn, vẫn như cũ tồn tại dạng nhân loại này, chỉ là, lực lượng của yêu thú đã sớm suy thoái, cho nên lực lượng lấy được từ tế đàn Cổ Yêu này cũng biến thành mỏng manh."
Vương Khung nghe thế, khuôn mặt có một chút động.
Đúng như dị năng giả vĩ đại Hoắc Pháp Vương nói, lịch sử là đơn giản, nhưng cũng là phức tạp, cho tới bây giờ không có trắng cùng với đen tuyệt đối.
Trong những năm xa xưa đó, quan hệ ở giữa nhân loại cùng với yêu thú dường như cũng không phải là thế bất lưỡng lập như hiện nay.
"Không biết rõ lúc yêu thú toàn thịnh là cường đại cỡ nào." Vương Khung nhìn tế đàn trước mắt, không nhịn được nói.
"Ngươi sẽ không muốn biết." Chủ quầy gầy yếu lắc đầu nói.
Căn cứ theo ghi chép của Địa Sư nhất mạch, lúc yêu thú toàn thịnh, lực lượng đáng sợ đến mức đủ để khiến cho tinh không rung động.
Huyết mạch cường đại tầng tầng lớp lớp, sinh linh cổ lão ẩn nấp trong đại địa, truyền thừa đáng sợ chiếm cứ cửu thiên, đó là thời đại yêu thú thống trị thiên hạ.
Nếu như không phải tạo hoá thần kỳ, khiến cho bên trong nhân loại sinh ra vị tiên hiền kinh tài tuyệt diễm, lấp lánh tuyên cổ kia, làm sao có thể sửa lại lịch sử yêu thú?
Coi như là cho tới bây giờ, nhân loại đối với lực lượng yêu thú vẫn tràn ngập kính sợ như cũ, một mực đang nghiên cứu, đang thăm dò.
Thậm chí còn muốn mượn nhờ lực lượng yêu thú.
"Tế đàn Cổ Yêu...ngược lại là có một loại năng lực có một chút tương tự..." Chủ quầy gầy yếu ngưng ánh mắt lại, đột nhiên nói.
Trong lòng Vương Khung khẽ động, lộ ra sắc mặt khác thường.
"Ngươi đã từng gặp?"
Chủ quầy gầy yếu gật đầu nói: "Đại sư huynh Quang Minh Học Cung có một loại năng lực, có thể tế tự tinh huyết yêu thú, từ đó triệu hoán ra vong linh yêu thú, khống chế lực lượng của loại yêu thú này trong thời gian ngắn."
"Loại năng lực đó gọi là Yêu Huyết Hoán Linh!"
"Diệp Thiên! ?" Ánh mắt của Vương Khung đột biến.
Hắn không ngờ được, lại có thể biết được một loại năng lực khác của Diệp Thiên tại nơi này.
Lực lượng tế đàn Cổ Yêu ban tặng cho là vĩnh cửu, là có thể truyền thừa tu luyện, mà mỗi tòa tế đàn sẽ cung phụng yêu thú bất đồng, lực lượng lấy được cũng khác biệt.
Về phần lực lượng của Diệp Thiên, chỉ là dùng tinh huyết yêu thú làm chất môi giới, triệu hoán ra vong linh yêu thú, từ đó khống chế lực lượng yêu thú trong một thời gian ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận