Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 1006

Oanh...
Tiếng vang đáng sợ như là lôi minh.
Đại địa nứt ra, hai bên cung điện bỗng nhiên hiện ra từng cỗ hư ảnh.
"Cái đó là..." Hai mắt của Vương Khung trừng trừng, thân thể như bị điện giật.
Ở hai bên cung điện hiện ra từng chiếc vương tọa cổ lão, pha tạp cũ kỹ, tản ra khí tức thần bí hoang cổ.
"Vương tọa..."
Vào lúc này, Vương Khung chỉ cảm thấy tê cả da đầu, bởi vì đếm kỹ những vương tọa trước mặt này vừa đúng có mười hai toà.
Thập Nhị Vương Tọa!
Hắn cũng không tin tưởng chuyện này là trùng hợp!
Vương Khung bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Lâm La Thiên.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, vị thiên hạ đệ nhất cao thủ ba ngàn năm nay này so với hắn tưởng tượng còn muốn thâm bất khả trắc hơn.
So với Hoắc Pháp Vương tính toán như thiên, nam nhân này đã âm thầm làm quá nhiều sự tình mà người đời không biết tới, nhân quả mà những sự tình này tác động, ảnh hưởng đến hậu thế hơn ba ngàn năm.
Kinh khủng nhất là, loại ảnh hưởng này vẫn còn đang tiếp tục, thậm chí còn chưa chân chính triển lộ.
"Thập Nhị Vương Tọa...tại thời đại Lâm La Thiên liền tồn tại vương tọa?" Vương Khung kinh nghi bất định.
"Còn thật sự bị ngươi tìm được...vật cũ từ thời đại thần thoại..." Lâm La Thiên thì thào khẽ nói.
Một câu nói này triệt để lật đổ suy đoán của Vương Khung, phá vỡ nhận biết của hắn.
"Loại đồ vật này cực kỳ trọng yếu, gánh chịu vận mệnh trọng yếu...thật đáng tiếc..." Giọng nói già nua thở dài nói: "Vương tọa đã mục nát..."
"Không sao cả!" Lâm La Thiên lắc đầu nói.
Hắn dùng hai tay kết ấn, thi triển bí pháp, một bộ cổ thư hiển hiện.
Bộ cổ thư này cực kỳ quỷ dị, như là một sinh linh ngủ say, tản ra dao động sinh mệnh.
"La Thiên Thủ Trát!" Vương Khung nghẹn ngào kêu lên.
"Ngươi thật sự là người điên, vậy mà thật sự sáng tạo ra bộ cổ thư này!" Giọng nói già nua biến thành ngưng trọng dị thường, cả tòa cung điện cũng đều đang rung động.
"Đây chỉ là hình chiếu của nó mà thôi, loại đồ vật này còn chưa thể hiện ở thế gian, nếu không sẽ gây ra nhiễu loạn lớn." Lâm La Thiên thản nhiên nói.
"Đây cũng là bố cục của ngươi?"
"Một bước rất trọng yếu, một ngày nào đó, sẽ có người đến sau lấy đi bộ cổ thư này, gánh chịu vận mệnh của nó."
Dứt lời, quanh người Lâm La Thiên nổi lên gợn sóng màu vàng, một trang sách từ bên trong « La Thiên Thủ Trát » bay ra, mang theo vô số văn tự cổ lão huyền diệu, bay về phía mười hai chiếc vương tọa.
"Ngươi dùng mười hai thiên bí pháp cấm kỵ uẩn dưỡng vương tọa, nhân quả quá lớn..." Giọng nói già nua lộ ra kinh nghi.
"Quỹ tích vận mệnh sẽ phát sinh thay đổi!"
"Sau thịnh thế, nhân kiệt tàn lụi, nhưng thời đại vĩ đại sẽ luôn tiến đến, vào một ngày nào đó, sẽ có người đến sau đủ để gánh chịu những vương tọa này..." Lâm La Thiên vô cùng chắc chắn nói.
"Vinh quang nhân loại..." Giọng nói già nua dần dần rơi xuống, lộ ra cô đơn thâm trầm.
"Tuế nguyệt yên lặng đến nay, cũng chỉ ra một Lâm La Thiên mà thôi, một ngày kia, không biết phải chờ đến khi nào." Giọng nói già nua chậm rãi tiêu tán.
"Đương nhiên là sẽ có một ngày kia, ít nhất là ngươi có thể chờ được." Lâm La Thiên mỉm cười, ánh mắt y nhu hòa, quét qua từng chiếc vương toạ cổ lão kia, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
"Lão bằng hữu, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt." Lâm La Thiên quay người rời đi.
Đúng lúc này, cả tòa cung điện chấn động, một cỗ cảm xúc nhàn nhạt như mây khói tản ra, lộ ra một chút bi thương.
"Gặp lại, Thiên Khải!"
Lời nói rơi xuống, cung điện cổ lão chậm rãi đóng lại đại môn.
"Hãy chờ đợi năm tháng đi!"
Oanh...
Quang ảnh tán diệt, Vương Khung phảng phất như trở về từ một cái thế giới khác.
Trước mặt vẫn như cũ là ở bên trong Huyền Thiên Quan.
Chỉ là Cửu Diễm Sơn Chủ, hộp mù, đỉnh đồng, thiếu niên chân trần...toàn bộ đều không thấy.
Tiếng nấu nước trà kéo lại suy nghĩ của Vương Khung, mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, hơi nước lượn lờ, tản ra ở trong phòng.
Vương Khung kinh nghi bất định, trong nội tâm vẫn như cũ không thể bình tĩnh.
Một màn mới vừa rồi kia đối với hắn mà nói, lượng tin tức thực sự quá lớn, coi như là hắn, nhất thời cũng đều không thể tỉnh táo lại.
"Ngươi đã tỉnh..." Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.
Vương Khung vô thức nhìn qua, nói chuyện vậy mà là vị đại hán trung niên mặc áo vải kia.
Lúc này, trước người y không còn đỉnh đồng gì, chỉ có một bộ trà thơm, tản mát ra mùi hương nhàn nhạt, nắp trà sôi trào phát ra âm thanh "lách cách".
"Mới vừa rồi..." Vương Khung mở miệng, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì.
Hắn đã có một chút không phân rõ, đến cùng cái nào mới là chân thực, cái nào mới là mộng cảnh, hoặc đều là mộng cảnh.
Thất Hoàng Tử, Cửu Diễm Sơn Chủ, Đại Nhật Sơn Chủ, thiếu niên chân trần...bọn hắn toàn bộ đều không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận