Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 238

Trong thời đại này, những ngôi sao lớn đang tỏa sáng rực rỡ, chiếu khắp bầu trời.
Tồn tại giống như Thập Nhị Vương Tọa, là khát vọng không thể với tới.
Chính thời đại này đã tạo ra họ, và cũng chính họ đã làm cho thời đại này trở thành một truyền kỳ đặc sắc hơn.
Muốn đạt đến độ cao như thế thực sự quá khó.
Huống hồ là tồn tại giống như Thập Nhị Vương Tọa, không chỉ phải có khí phách vô địch thiên hạ, càng phải có thực lực vô địch thiên hạ, bọn hắn nhấm nháp cô đơn, du tẩu sát phạt, gánh vác nguyền rủa ác độc cùng với cừu hận nhất thế gian.
Ở trên đỉnh cao nhất, tất phải chịu lạnh, hiện nay, nếu như lại xuất hiện một tổ chức như Thập Nhị Vương Tọa, chắc chắn nó sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, cả thiên hạ đều có thể truy sát!
"Anh hùng chân chính có thể tạo ra thời thế." Xuyên Việt Giả nhìn nước sông lao nhanh, chậm rãi thu hồi ánh mắt: "Nhưng nếu ngươi đã quyết tâm ý, ta sẽ không cưỡng cầu."
Ông! Đột nhiên, thân hình Xuyên Việt Giả càng trở nên hư ảo, y đã sắp rời khỏi Thiên Võng.
"Ngươi..." Vương Khung đột nhiên kêu lên, lại lại không biết nên nói cái gì.
Hắn vô cùng hiếu kỳ đối với vị đệ nhất cao thủ Quang Minh Bảng này, người này không chỉ nắm giữ chiến lực kinh thiên, ý nghĩ càng là kinh thế hãi tục, muốn tái hiện lại quang huy và vinh quang của Thập Nhị Vương Tọa trước kia, thậm chí còn muốn vượt qua Thập Nhị Vương Tọa, triệt để siêu việt.
Ý tưởng rộng lớn to lớn như vậy, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường có thể gánh chịu.
"Đồ Phu, chúng ta sẽ còn gặp lại." Xuyên Việt Giả khẽ cười nói.
Lời nói rơi xuống, y liền hoàn toàn biến mất.
...
Tại Thập Vạn Đại Sơn, ở phía trước miếu cổ lụi bại.
Một vị thanh niên mặc đồ đen tỉnh lại, lấy kính mắt xuống.
Bên cạnh, một vị thiếu nữ tóc đỏ đi tới, trên trán của nàng có dấu ấn một ngọn lửa.
"Sao rồi?"
"Hắn cự tuyệt." Thanh niên khẽ cười nói, dường như cũng không thèm để ý.
Ngược lại là thiếu nữ tóc đỏ hơi hơi nhíu mày: "Người ngươi nhìn trúng, không thể không có dũng khí đứng trên đỉnh thiên hạ, càng không thể không có đảm phách là địch với thế gian."
"Không, hắn là người một đường cùng chúng ta, chỉ là thời cơ chưa tới, một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành đồng bọn của chúng ta." Thanh niên kiên định không thay đổi đối với chuyện này, hắn đứng dậy, dời ánh mắt đi.
Cách đó không xa là một ngôi làng cổ.
Một cậu bé mù quỳ gối trước cổng làng, mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó, một đám trẻ cùng tuổi vây quanh cậu, cười đùa và trêu chọc cậu.
Cậu bé mù cắn răng, cho dù trên người đầy vết thương nhưng y vẫn thuỷ chung không hề cúi đầu.
Đột nhiên, tiếng cười xung quanh biến mất.
Cậu bé mù hơi ngẩn ra, y bỗng nhiên ngẩng đầu, vẫn y như cũ cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai y .
"Ngươi có nguyện ý trở thành đồng bọn của chúng ta không?"
"Đồng bạn?" Cậu bé mù lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Ngươi xác định y là người chúng ta muốn tìm sao?" Thiếu nữ tóc đỏ đột nhiên nói.
"Sẽ không sai, đây chính là huyết mạch thất lạc, Luyện Yêu Đồng!" Thanh niên khẽ gật đầu, trong con ngươi đen nhánh toát ra dị sắc.
Trong những năm tháng cổ lão, loại huyết mạch cường đại này hùng bá thiên địa, khiến bầy yêu kiêng kị, làm cho phong vân biến sắc.
Trong lịch sử lâu dài của nhân loại, đôi mắt này đã để lại hung danh hiển hách không thể xóa nhòa.
"Các ngươi...các ngươi là ai?" Cậu bé mù nghểnh cổ hỏi.
"Cửu Đỉnh!" Thanh niên khẽ mở khóe môi, phun ra hai chữ.
...
"Xuyên Việt Giả! ? Hắn rốt cuộc là ai? Đối với bí mật của Tần Hoàng bệ hạ lại hiểu rõ như vậy."
Trên đường trở về, trong đầu óc Vương Khung vẫn y như cũ tràn đầy thân ảnh của Xuyên Việt Giả.
Người này quá thần bí, thần bí đến mức làm cho hắn không thể bình tĩnh được.
Trên người y dường như có ma lực vô biên, có thể thu hút người khác, trước đây Vương Khung chưa từng gặp người nào có khí chất như vậy.
"Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, quả nhiên vẫn là không thể quá tự ngạo." Vương Khung thì thào tự nói.
Thông qua lần tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, hắn có thể cảm giác được, coi như dùng thực lực của hắn bây giờ, coi như vận dụng toàn bộ át chủ bài, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Xuyên Việt Giả.
Không hổ là hạng thứ nhất Quang Minh Bảng.
"Còn ba tháng nữa liền đến Sơ Vương Tế, ta phải nhanh chóng tăng thực lực lên."
Vương Khung cũng đã lên kế hoạch xong xuôi, dùng thực lực của hắn bây giờ, lại tiếp tục ở lại Quang Minh Học Cung, thực lực cũng sẽ không có đề thăng quá lớn.
Bởi vậy, hắn chuẩn bị rời khỏi Quang Minh Học Cung, nhìn xem liệu có thể đạt được cơ duyên ở bên ngoài hay không.
Huống hồ, hiện nay hắn đã là cao thủ cảnh giới Bổ Nguyên, bên trong ba đại viện đã không có người nào có thể là đối thủ của hắn.
Cứ tiếp tục chờ đợi tại Quang Minh Học Cung, sẽ chỉ cảm thấy an nhàn, ngược lại là sẽ không có giúp ích đối với tu hành.
Chỉ là, Vương Khung vẫn chưa tìm ra nơi để đi.
Các thành trong thiên hạ, Vô Tẫn Sa Vực, Thập Vạn Đại Sơn, tứ hải đại dương bao la, Quần Đảo Sao, sa mạc tuyết phía bắc...
Những địa phương này đều là lựa chọn tốt, nhưng một số thì nguy hiểm, một số thì tương đối an toàn.
Vương Khung vừa suy nghĩ, vừa lang thang trên đường phố Thiên Võng.
"Nhẫn vàng của Hoàng Kim Vương, đan phương thập toàn đại bổ của Cơ Bá Vương, đồ lót của Lam Mị Ma Nữ...hàng thật giá thật, mau mau đến xem!"
"Bản đồ di tích thượng cổ, bảo vật cổ chiến trường, bản chép tay hiền giả thượng cổ...vạn kim khó mua, chỉ có người có duyên mới có thể đạt được.
"Hét con mẹ ngươi, ngươi hét to như vậy, có phải là muốn đoạt mối làm ăn với ta?"
"Mẹ nó, nếu ngươi không lớn tiếng như vậy, ta sẽ lớn tiếng như vậy sao?"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận