Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 883

Nghe đồn tại thời đại thần thoại, bốn đại đại dương mênh mông trong thiên hạ đều bị Chân Long chiếm cứ, làm long sào.
Ở sau cùng thời đại thần thoại, thiên hạ khó gặp Chân Long, Long tộc cũng trở thành truyền thuyết xa xưa, không hiện trên thế gian, khó phân thật giả.
Nhưng dù vậy, niềm mơ ước của nhân loại đối với rồng là chưa bao giờ kết thúc.
Chủng sinh vật kia dường như là điểm tiến hóa cuối cùng mà loài người ngưỡng mộ và khao khát nhất.
Trong vô tận tuế nguyệt đến nay, không biết bao nhiêu cường giả phát hiện ra dấu vết liên quan tới Long tộc để lại ở bên trong tứ hải đại dương mênh mông.
Trứ danh nhất chính là Long Cung.
Trong đại dương bao la, dưới biển cả vạn mét ẩn chứa rất nhiều cung điện cổ kính, huyền bí.
Những cung điện này nguy nga tráng lệ, to lớn vô cùng, nhân loại ở trước mặt nó, nhỏ bé như sâu kiến.
Khó có thể tưởng tượng, hình thể của chủ nhân những cung điện này ngày xưa là to lớn như thế nào.
Hắc Thuỷ Long Cung mà Vương Khung thăm dò năm đó chính là một trong số đó.
Nhưng, nếu như trên đời thật sự có rồng, như vậy nhiều lắm là chỉ có thể được tính là sào huyệt của một con rồng nhỏ.
Nghe đồn, Thập Nhị Vương Tọa trước kia quét ngang tứ hải đại dương mênh mông, đã từng tìm được long chủ Long Cung.
Ở bên bờ Đông Hải!
Sóng lớn nhấp nhô, sóng lớn càn quét khuấy động phát ra tiếng nổ vang chói tai.
Một chiếc tàu cá chậm rãi cập bờ, mười mấy vị ngư dân cùng nhau tiến lên, trong mắt lộ ra chờ mong, chờ mong thành quả của lần ra khơi này.
"Lão Tôn, con tàu hỏng này của ngươi ngập nước sâu như vậy, xem ra lần thu hoạch này không nhỏ a." Một gã đại hán gánh gỗ thông, tiến lên đón, nhếch miệng cười nói.
"Lần này rất hung hiểm, gặp phải mấy đợt thủy triều liên tiếp, nhưng cũng may là..." Lão Tôn rít một hơi thuốc, cười nói.
Đột nhiên, lão đang nói chuyện nửa chừng thì im bặt, vô thức quay đầu lại nhìn.
Bên trong không trung, mây mù sà xuống cực thấp, phảng phất như muốn tương liên cùng với biển lớn.
Bên trong sóng lớn gầm thét, vậy mà mơ hồ có một đạo nhân ảnh hiển hiện.
"Già rồi nên hoa mắt sao?" Mí mắt già nua của lão Tôn đột nhiên run lên, đưa tay lên dụi dụi mắt.
"Mau nhìn, đó là người sao?"
Chỉ một thoáng, toàn bộ bến tàu đều trở nên xao động, tất cả mọi người lao ra khỏi tàu, khiếp sợ nhìn về phía xa.
Sóng lớn phấp phới, đạo thân ảnh kia đạp sóng biển đi tới.
Đó là một vị thanh niên, mái tóc đen dài rối tung, nửa thân trên trần trụi, cơ thể rắn chắc mạnh mẽ bại lộ ở trong không khí, cùng với từng vết thương dữ tợn.
Tròng mắt của y đen và lạnh, giống như đại dương đang cuồng nộ, chỗ trán có một vết mờ, giống như vảy.
"Đây không phải là nhân loại bình thường...nhanh...nhanh bẩm báo cho Đông Hải Quân!" Lão Tôn nghiêm nghị hô.
Tứ hải đại dương mênh mông, đều có đại quân triều đình đóng quân.
"Ta đã trở về!" Thanh niên kia hờ hững nói.
Ông! Đột nhiên, y giơ tay lên, cong ngón tay búng ra.
Một đạo kiếm quang bén nhọn bắn ra, cuốn lên sóng lớn gào thét, kiếm khí đáng sợ chém ngang ngàn dặm, trong nháy mắt, liền xuyên thủng phá hủy bến tàu kia.
Đám ngư dân mở to hai mắt nhìn, cũng không kịp la lên, liền hóa thành hạt bụi ở phía dưới kiếm khí tàn phá bừa bãi.
Chưa hết, thế đi của kiếm khí đáng sợ không giảm, trực tiếp hủy diệt toàn bộ làng chài.
Kiếp số giáng lâm, làng chài nhỏ này ở trong nháy mắt liền biến thành đống đổ nát.
Không bao lâu, thanh niên kia cuối cùng cũng đi tới từ bên trên biển, đặt chân lên lục địa.
Y nhìn toàn cảnh đống đổ nát, liếc nhìn thi thể dưới chân, bên trong con ngươi không một gợn sóng, thờ ơ.
"Chậc chậc...Long Vương sát kiếm...không hổ là nhất tộc mạnh nhất!" Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến từ chỗ xa, lộ ra một tia tán thưởng.
Ánh mắt của thanh niên ngưng lại, liếc mắt nhìn lại.
"Đệ tử Quang Minh Điện..."
Tố Huyền Chân cất bước đi tới, khóe miệng chứa đựng ý cười, trong mắt đều là khát vọng.
"Thực sự là lực lượng không tồi...chẳng trách bộ tộc các ngươi chỉ có ba đến năm người, lại làm cho thiên hạ kiêng kị!" Tố Huyền Chân khẽ cười nói.
Oanh...
Khí tức khủng bố phóng lên tận trời từ trong cơ thể thanh niên, không khí chung quanh phảng phất như ngưng kết, sau lưng y thậm chí có dị tượng hiển hóa.
"Huyết mạch đáng sợ!" Nụ cười trên mặt Tố Huyền Chân dần dần thu liễm, lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Y khoát tay áo nói: "Buông lỏng một chút, ta cũng không phải là địch nhân của ngươi."
"Ở trong đại kiếp Tuyệt Ngục, chỉ có ngươi là còn sống, Ngục Chủ ngược lại là rất coi trọng ngươi." Tố Huyền Chân cười, móc ra một vật từ trong ngực, lung lay ở trước người.
Thanh niên thấy thế, thần sắc khẽ biến, lông mày không nhịn được giương lên.
"Ngươi làm sao lại có vật này?"
"Ha ha ha...Hoắc Pháp Vương đã từng nói, mọi thứ đều có thể xảy ra!" Tố Huyền Chân cười to, thu vật kia vào trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận